Chương 12: Sirius 1

1.7K 261 2
                                    

Các tiết học sáng hôm ấy trôi qua một cách hết sức tốt đẹp, tiết đầu tiên của ngày là Biến Hình với giáo sư McGonagall. Và trước khi tụi học trò được phép thực hành với que diêm, cô McGonagall đã cho tụi học trò một đống lý thuyết về phân tử và cách mà ma thuật hoạt động trong môn Biến Hình. Nó chính là nền tảng cho môn Biến rất thú vị và cũng khó hiểu không kém, Peter cũng không ngạc nhiên vì đây được đánh giá là một môn khó kia mà. Tất nhiên đó chỉ là về mặt lý thuyết, thực hành Peter vẫn làm khá tốt, sau hai lần vẫy đũa phép, cây kim đã dần hiện ra trước mặt cậu ấy. Vẫn luôn có vài lỗi trong phép biến của Peter, ví dụ như hộp diêm trên tàu mà cậu biến ra vẫn còn in đầy chữ từ tờ báo, lần này trong lần vẫy đũa thứ nhất cái kim của Peter vẫn còn nhiều vân gỗ trên thân và đầu kim chưa thực sự sắc.

" Làm tốt lắm trò Potter. Năm điểm cho nhà Gryffindor!" Cô McGonagall nói từ bên kia phòng học, Peter trông thấy một nụ cười tự tin nở trên môi cậu chàng. Khi cô Minerva giơ cái kim nhỏ hoàn hảo lên cho tất cả mọi người trong lớp cùng xem. 

James thực sự rất xuất sắc trong môn biến hình. Peter phải thừa nhận rằng, cho dù cậu có là người xuyên không hay là nhớ lại được kiếp trước, thì cũng không làm cậu biến thành một thiên tài cái gì cũng biết, cái gì cũng có thể chỉ cần thử một lần là làm hoàn hảo được. Và cậu chấp nhận điều đó một cách hoàn toàn tự nhiên.

"P-Peter." Bill khều nhẹ vai cậu, Peter quay sang nhìn Bill đầy thắc mắc. Chỉ thấy Bill đỏ mặt chỉ chỉ que diêm của mình rồi lại chỉ về phía cây kim của Peter.

" Được rồi, để mình chỉ bồ." Peter cười với Bill, cậu thì thầm hướng dẫn cậu bé tóc nâu vàng cách truyền lượng ma lực vừa đủ vào đũa phép cùng với việc hình dung thật rõ ràng cách mà que diêm của cậu ấy biến thành cây kim như thế nào, một cách ngắn gọn nhất.

Bill gật gù liên tục, sau đó cậu ấy lại xoắn tay áo lên làm lại một lần nữa. Chỉ thấy que diêm hơi run lên một chút, đầu que diêm nhọn ra và chuyển sang một chút màu bạc. Nhưng nhiêu đó cũng khiến Bill hạnh phúc vô bờ, nhìn nụ cười rạng rỡ nở trên mặt Bill. Peter không nhịn được mà đẩy vai cậu ấy trêu đùa một chút, một nụ cười rạng rỡ cũng nở trên môi cậu ấy.

"Làm tốt lắm trò Denbrough. Và cả trò nữa trò Pettigrew, về cả phép biến và màn hướng dẫn xuất sắc." Giáo sư McGonagall bất ngờ lên tiếng sau lưng hai cậu bé và Peter bất ngờ đến nỗi cứng cả người. Phải chăng hình dạng animagus của cô đã ảnh hưởng đến việc cô di chuyển? Cậu thậm chí còn không nghe thấy tiếng bước chân của cô ấy.

May mắn thay cô Minerva không bực mình, ngược lại cô đang nở một nụ cười hiếm hoi với Peter. Bên kia phòng học, James đang cười và len lén vẫy tay với cậu bé tóc xám.

Kết thúc buổi học hôm ấy, nhà Gryffindor giành được hơn 15 điểm. Vì sau James, Peter và Bill có thêm Sirius và Lily cùng với một vài học sinh khác nhà Ravenlaw thành công làm biến đổi que diêm của mình. Thậm chí giáo sư McGonagall còn gợi ý họ hướng dẫn lại cách họ làm cho những bạn còn lại. Tiết học hôm đó kết thúc khá tốt đẹp.
___________________________
Ngày hôm qua Sirius Black không thể ngủ được, vì tim anh đập quá nhanh, bởi vì tất cả những gì anh có thể nghĩ là mẹ anh sẽ từ mặt anh ấy thậm chí sử dụng Crucio và cha anh tất nhiên sẽ làm việc mà ông giỏi nhất từ trước đến nay, phớt lờ cả vợ ông lẫn Sirius. Mẹ anh bắt đầu đánh đập anh khi anh còn bé, bằng phương pháp Muggles nhất sử dụng tay và chân cho đến những lời nguyền hoặc phép thuật hắc ám, đến khi anh nằm gục trên sàn nhà và tiếng quát mắng của mẹ anh vang khắp nhà, cha anh mới xuất hiện (có lẽ em trai anh đã chạy đến tìm ông), ông mệt mỏi ngăn người vợ điên rồ của mình lại và ra hiệu cho Sirius rời đi. Anh sẽ lao khỏi căn phòng đó, chạy vụt qua những hành lang âm u, ngột ngạt trong căn nhà chết tiệt đó, chỉ dừng lại để gượng cười với Regulus, em trai anh, thằng bé tội nghiệp người duy nhất trong gia đình từng yêu quý anh và nói rằng anh ổn. Sirius sẽ nhanh chóng đóng cửa phòng lại, không muốn nhìn vào gương mặt Regulus, anh từ chối thừa nhận rằng em trai anh có gương mặt quá giống mẹ hoặc... mẹ chỉ yêu em trai anh, vì cậu bé rất nghe lời bà ấy.

Sirius luôn muốn khác biệt với họ, nhưng anh không muốn thay đổi vì những người thậm chí còn không yêu anh. Nhìn anh như một kẻ cứng đầu khó chịu, chỉ vì anh không thích những bữa tiệc thuần chủng, anh không kỳ thị Muggles và Mugglesborn, anh căm ghét mẹ anh vì bà thậm chí còn không yêu anh, bà đánh đập anh vì anh không giống như những gì bà mong đợi, anh ghét cha vì ông hèn nhát chỉ trốn tránh và phớt lờ mọi nỗi đau của anh. Sirius thật kỳ quái, anh không bao giờ tự nhận mình tốt hay không điên rồ như những người còn lại trong gia tộc chết tiệt đó, anh không tốt anh chỉ phản nghịch, Sirius chỉ làm những gì mà anh ấy muốn. Anh ấy tồi tệ trong mắt mẹ anh và anh hài lòng vì điều đó, anh ấy thậm chí còn không phải một đứa trẻ ngoan, giống như anh luôn tự đáng giá mình. Ít nhất anh ấy sẽ rời đi khi anh ấy trưởng thành (anh sẽ không bao giờ thừa nhận mình chỉ muốn được yêu, được ai đó đứng ra bảo vệ một lần trong đời) .

Đêm ấy Sirus đã lăn lộn trên giường và anh mơ thấy những điều tồi tệ, trong cả tuổi thơ và tương lai mờ mịt trước mắt. Anh ấy tỉnh dậy với cái đầu đầy những suy nghĩ tồi tệ và cảm giác đau đớn bên be sườn, cảm giác như một (vài) xương sườn của anh vẫn còn đang nứt (cảm ơn mẹ). Anh ấy hít một hơi sâu, tự nói với bản thân không sao cả, James Potter khá tuyệt vời, anh ấy sẽ nổi tiếng và Sirius cũng sẽ nổi tiếng như anh luôn là trước đây. Thật nhiều người sẽ biết đến họ, thậm chí là cả trường Hogwarts, họ sẽ vui vẻ như những kẻ ngốc với nhau, và cậu nhóc Peter đó, à, họ là bạn cùng phòng và mặc dù James có thích cậu ta đến mức nào. Sirius không nhất thiết phải thích Peter đến vậy, có điều gì đó. .. về cậu ta, điều gì đó khiến anh cảm thấy bất an trong lòng, giống như cảm giác... bị nhìn thấu, như cậu bé đó có thể nhìn xuyên qua được mặt nạ mà Sirius đã xây dựng hết sức cẩn thận và thấy tất cả những vết sẹo xấu xí trong tâm hồn Sirius... Nhưng Peter sẽ thích anh ấy (đúng không?) mọi người sẽ thích anh ấy và Hogwarts sẽ là bảy năm tuyệt vời nhất từ ​​trước đến nay, và họ sẽ là những huyền thoại, không  có ai hay thứ gì có thể ngăn cản họ cả.
_____________________________

Peter PettigrewNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ