Chương 7

2.5K 306 3
                                    

Kỷ Tuyên bị câu "cục cưng trong lòng" này làm cho khiếp sợ một lúc lâu vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh.

Lương Hành Dã đã cong từ bao giờ? Từ nhỏ tới lớn hắn chưa từng thấy Lương Hành Dã có dấu hiệu này, làm sao có thể đột nhiên cong hoàn toàn như vậy? Lại còn cong một cách oanh oanh liệt liệt.

Kỷ Tuyên nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Trì Ninh một hồi lâu rồi nghĩ thầm, mẹ nó, điều này cũng có vẻ hợp lý quá đi.

Hắn hỏi Trì Ninh tên gì, quê quán ở đâu, đã tốt nghiệp đại học hay chưa?

Lúc Kỷ Tuyên và Lương Hành Dã nói chuyện với nhau đều hạ thấp giọng xuống, Trì Ninh bị đau đầu đang thất thần, không chú ý lắng nghe bọn họ nói chuyện. Đến lúc Kỷ Tuyên nắm lấy tay cậu, cậu mới nhận ra rằng Kỷ Tuyên đang nói chuyện với mình.

Kỷ Tuyên có quá nhiều câu hỏi, cậu ù ù cạc cạc nửa hiểu nửa không, chẳng biết phải trả lời như thế nào. Trì Ninh quay lại nhìn Lương Hành Dã, Lương Hành Dã tiếp lời: "Tên Trì Ninh, tao mua cậu ta từ chợ đen ở nước ngoài, cậu ta bị câm, không nói được."

Kỷ Tuyên trợn mắt há miệng: "Mẹ nó, chủ nghĩa tư bản ác độc. Mày như thế này là phạm pháp đấy có biết không hả? "

"Phạm pháp?" Lương Hành Dã nói, "Không biết, tao vẫn còn việc phải làm, đi trước đây."

Đầu Trì Ninh chỉ bị chấn động nhẹ, miệng vết thương cũng đã được xử lý sạch sẽ không cần phải nằm viện, khi tỉnh lại có thể rời đi ngay lập tức. Lúc phải đi kiểm tra lại, Lương Hành Dã do dự một lúc. Anh lo lắng Trì Ninh sẽ bị phát hiện khác với người bình thường rồi sẽ khiến mọi chuyện vỡ be bét, liên lụy đến một loạt sự việc, không ngờ rằng kết quả lại hoàn toàn bình thường, tránh được không ít chuyện phiền toái.

Lương Hành Dã gõ vào tay vịn của ghế dựa, ý bảo Trì Ninh đứng dậy.

Kỷ Tuyên nhìn Trì Ninh, thấy khuôn mặt ngơ ngác kia bệnh nghề nghiệp của hắn lại tái phát. Hắn ngăn Lương Hành Dã lại: "Chờ đã, tại sao cậu ta không thể nói được? Não cậu ta có vấn đề sao? Hay là cổ họng? Hay là do yếu tố tâm lý? Có một số nguyên nhân sinh bệnh có thể chữa trị và đạt kết quả tốt, hay là mày đưa cậu ta khám lại xem sao. "

"Không cần.", Lương Hành Dã nói nhăng nói cuội, "Là do yếu tố tâm lý, đã điều trị qua, hiện tại đang học nói. "

Kỷ Tuyên vẫn còn muốn hỏi, Lương Hành Dã đã ngắt lời: "Được rồi, bọn tao còn có việc phải đi trước. "

Trì Ninh đi theo Lương Hành Dã ra ngoài. Sải chân Lương Hành Dã rất lớn, cậu lại mang giày bệnh viện, vừa đi vừa vén ống quần, đuổi kịp anh có chút tốn sức.

Hành lang rất dài, khoảng cách giữa Lương Hành Dã và cậu ngày càng xa. Cậu dừng lại, nhìn tấm lưng ngược sáng của Lương Hành Dã ngày càng nhỏ dần nhỏ dần, cuối cùng chỉ còn bằng một quả bóng nhỏ in lại ở cuối hành lang.

Cậu biết rằng tâm tình Lương Hành Dã đang rất tồi tệ.

Đại khái cậu nghe hiểu nội dung cuộc nói chuyện trong phòng tắm lúc sáng, chính vì cậu mà Lương Hành Dã đã cãi nhau với người phụ nữ ấy.

Trong đầu cậu chợt thoáng hiện cuộc tranh cãi giương cung bạt kiếm cùng khuôn mặt lạnh lùng của Lương Hành Dã, hình ảnh cuối cùng dừng lại ở câu nói chói tai "Ngay lập tức xử lý cậu ta!".

Cậu không thể hiểu được tại sao mặc đồ của Lương Hành Dã với đôi chân trần lại khiến người phụ nữ ấy phản ứng dữ dội như vậy nhưng cậu thật sự không muốn gây phiền toái cho Lương Hành Dã.

Trì Ninh quay người về hướng phòng bệnh, Kỷ Tuyên vừa vặn đi ra không thấy cậu. Hắn đi về hướng ngược lại, miệng la hét om sòm: "Aiz, bút của mình đâu rồi? Tên nhãi ranh nào đã lấy của cây bút của mình rồi?"

Trì Ninh đóng cửa lại ngồi xổm xuống đất. Cậu dựa lưng vào cánh cửa, tự hỏi bản thân phải đi đâu sau khi rời khỏi đây nhưng cậu suy nghĩ một lúc lâu cũng không thể nghĩ ra được, không có nơi nào thân thuộc với cậu cả.

Vậy thì đành đi đến đâu tính đến đó vậy. Tuy nhiên, cậu phải bồi thường cho Lương Hành Dã nữa. Trì Ninh ấp ủ tâm tư ấy, bắt đầu đắm chìm trong suy nghĩ cho rằng bản thân mình sắp chết lúc trước, ấy vậy mà nước mắt cũng trào ra từ trong hốc mắt nhưng chỉ có một tầng mỏng manh.

Cậu sờ sờ đầu mình, chần chừ một lúc rồi nhắm mắt lại, vòng tay ra sau gõ đầu một cái. Cậu không dùng quá nhiều sức lực nhưng bấy nhiêu thôi cũng đủ. Trì Ninh vừa khóc vừa gói những viên ngọc trai vào trong quần áo, không để chúng lăn xuống mặt đất.

Số lượng ngọc không quá nhiều nhưng cũng không phải là ít. Mỗi viên đều được nắn nót tròn đầy, sau khi chúng đã đông cứng lại, Trì Ninh cầm chặt trong tay, mở cửa đi ra ngoài.

Lúc đi cậu luôn vấp phải ống quần của mình cho nên bước đi rất chậm chạp, lúc đến cuối hành lang, mồ hôi đã đổ khắp người.

Lương Hành Dã đang nói chuyện điện thoại, quay lưng về phía hành lang. Trì Ninh nghĩ một lúc rồi đứng sau lưng anh chờ đợi.

Cuối hành lang không có người, gió từ cửa sổ lùa vào, tầng lầu cao, gió thổi mạnh đến mức có cảm giác không thoải mái. Trì Ninh bị gió thổi đau cả đầu. Cậu không chịu đựng nổi nữa, tiến đến bên cạnh Lương Hành Dã, kéo lấy tay anh đặt vào đấy một nắm ngọc trai.

Lương Hành Dã cúi đầu nhìn cậu, miệng vẫn đáp lại lời của đối tác: "Đúng vậy, vài ngày nữa bão mạnh sẽ đổ bộ, tiến độ sẽ bị đình trệ ..."

[Hoàn][ĐM] Em Ấy Yêu Tôi Đến Vậy Sao?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ