C20. HỒI ỨC NGỌT NGÀO...

145 3 0
                                    

Sau đêm nay tất cả những cảm xúc kia dành cho Tiểu Trân liệu có còn tồn tại? Hai ngày không tin tức của Mễ Mễ lòng Đàm như lửa đốt tuyệt nhiên lại chẳng để cho ai nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình, Đàm tự hỏi bản thân những gì trãi qua với Mễ Mễ đó có phải là sự thay thế Tiểu Trân hay không? Có phải là vì cơ thể nàng có hương thơm mà Đàm thích nên Đàm đắm chìm vào nó không? Hay chỉ đơn giản là một tù nhân làm ấm giường?
Những gì A Thiên nói đều đúng, Đàm đã hối hận, hối hận khi ra tay hành hạ nàng, hối hận vì đã đẩy nàng ra xa, thời gian bên nhau Đàm chưa từng ân cần dịu dàng với nàng nhưng lại để tâm những gì nàng thích, nàng muốn, Đàm tự hỏi nếu nàng về bên cạnh mọi thứ Đàm cho có thể là yêu thương và cưng chiều, nhưng liệu rằng nàng có tha thứ và chấp nhận Đàm hay không?

====
Hồi Ức Ngọt Ngào Đàm-Mễ

Đàm lên phòng Mễ Mễ đứng khoanh tay bên ngoài và hét lớn
- Này con mèo lười có thức dậy ngay cho ta không!!!

Nhưng bên trong dường như chẳng có tí động tĩnh nào, chẳng lẽ nàng ta là con heo sao? Ngủ như chết vậy, Đàm đạp cửa mạnh xông vào, trên giường là Mễ Mễ nằm co ro trong chiếc mền nhung trông có vẻ rất thư thái mà hưởng thụ nhưng không, nàng đang bị sốt, sốt rất cao, Đàm tiến lại gần ngồi xuống

- Này mèo lười mau thức dậy nấu bửa sáng cho ta mau lên, nếu không ta lại không vui thì ngươi biết hậu quả rồi đó...

Nói rồi Đàm những tưởng nàng sẽ mở mắt và dạ thưa sợ sệt nhưng hoá ra vẫn im hơi lặng tiếng, Đàm giận dữ mở tung mền của nàng, hai tay nàng nắm chặt vào nhau, người run rẫy từng cơn miệng ú ớ gì đó... Đàm liền hiểu ra thì ra nàng ta đang ốm hèn chi lại to gan đến nổi không thèm trả lời mình. Đàm sờ tay lên trán nàng thì thấy quá nóng, cơ thể thì đầy mồ hôi, hai mắt nhắm nghiền lại miệng thì liên tục gọi Đàm tổng... tha cho em ấy...

- Ngươi đâu? Gọi A Quân đến đây! Mau...
Từ phía cánh cửa là Quản gia Mẫn bà chậm rãi bước vào...
- Tiểu Anh! Con bé bị làm sao?
- Cô ấy sốt rồi...
- Để ta xem...
- Vâng!

Quản Gia Mẫn là người ở Đàm Gia lâu nhất từ thời lão gia còn sống, bà trong Đàm gia cũng coi như là người được nể trọng sau Đàm và Gia Hân... Bà cảm thấy thương cho số phận Mễ Mễ vì từ khi cô về đây thì Đàm đối đãi lúc nhẹ nhàng lúc giận dữ chả trách đổ bệnh,thời gian tiếp xúc không nhiều nhưng bà nhìn thấy được nàng là cô gái tốt và đến bên Đàm không vì mục đích nào khác, nhìn con bé thật đáng thương...

- Tiểu Anh con bé không sao đâu, chỉ sốt thông thường thôi...
- Thế bây giờ thế nào vú Mẫn?
- Con ở đây với con bé, ta kêu người nấu cháo và chuẩn bị chút nước ấm, giữ lại thân nhiệt là được, không cần phiền đến A Quân đâu...
- Vâng nghe theo người vậy!

Đàm nhẹ nhàng ngồi bên cạnh nét mặt có chút lo lắng, Đàm tự hỏi bản thân
"tại sao lại lo lắng cho ngươi chứ? Chẳng phải chỉ là món đồ chơi thôi sao"
Lúc này là Mễ Mễ vừa về Đàm gia không lâu, vết thương cũ chưa lành hẳn, A Quân dặn nàng ta phải nghỉ ngơi nhưng sức đề kháng rất yếu,thời gian này Đàm cũng chạnh lòng mà không mạnh bạo với nàng, mãi đến hôm nay công việc ổn thoả chợt nhớ ra nàng định đến thăm thì nàng đã bệnh rồi... hơn nửa nàng về đây thường chỉ nhốt mình trong phòng mà không tiếp xúc với ai khác, có hôm Đàm vui sẽ chẳng làm gì nàng cả, nhưng khi Đàm không vui lại đến đây dày vò nàng nếu nàng không chiều lòng Đàm thì dĩ nhiên sẽ bị bỏ đói, vú Mẫn là người hay đem cơm lên cho Mễ Mễ vì ngoài bà ra ai dám nửa chứ!

[H+ -BÁCH HỢP] EM THOÁT ĐƯỢC TÔI SAO?Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ