Vụ án 3 - Chương 13

199 21 3
                                    

        Giật mình vì không tiếp nhận được sự thật, cả hai kéo nhau đến phòng thẩm vấn mời Triệu Tử Bằng đến xác minh. Không ngoài dự đoán, hắn ta vừa nhìn thấy bức họa liền phản ứng mạnh mẽ.

         - Chính là cậu ta. Là cậu ta. Hôm đó ở trong phòng vẽ, tôi gặp Nhậm Hiểu Huyền, sau đó cậu ta đột nhiên xông vào. Chính là cậu ta.

          Vốn cứ nghĩ cô gái kia tốt bụng hợp tác với cảnh sát, là một giáo viên tâm huyết với nghề, vậy mà cuối cùng lại là người đứng sau tất cả. Ngay từ đầu, từ khi tiếp cận Thẩm Dực, Cù Lam Tâm đã cố đánh lạc hướng cảnh sát, để cậu tin tưởng và bảo vệ cô ta, đồng thời nắm được manh mối có lợi cho mình. Nếu như không có dấu môi kia, thật không biết rằng vụ án này sẽ còn tiếp diễn đến bao giờ nữa. Suy cho cùng, tất cả vẫn là dựa vào mạnh mối từ người chết. Đỗ Thành nhịn không được liền cảm thán.

              - Từ đầu đến cuối tôi không thể ngờ được, lại là cô ấy.

    Thẩm Dực lắc đầu, bản thân cậu cũng không thể ngờ được. Phát hiện như vậy chẳng khác nào một gáo nước lạnh dội lên đầu họ. Nhưng họ là cảnh sát, trong công việc, mọi rủi ro đều có thể xảy ra, huống chi là đặt niềm tin nhầm người. Rất nhanh chóng bình tĩnh lại, Đỗ Thành tập trung mọi người di chuyển đến mô đất nhỏ, nơi có hai cây đa trong bức tranh của Nhậm Hiểu Huyền.

        - Bắt đầu đi.

       Đỗ Thành đeo kính râm ra lệnh, tất cả mọi người theo đó mà tản ra xung quanh thu thập manh mối. Đội viên nhanh chóng vào việc, người thì đạo đất người thì tìm xung quanh hốc cây.  Chẳng mấy chốc đã có người reo lên.

       - Đội trưởng Thành. Có phát hiện mới.

    Tất cả mọi người theo đó mà tập trung xung quanh anh. Đội viên vừa rồi đưa cho đỗ thành một con dao đã rỉ sét, dính đầy bùn đất. Mà ở một phía khác, Cù Lam Tâm sớm đã đoán trước được sự việc, cô xuống tay với mái tóc của mình, lại quay trở về bộ dáng trước kia. Nhưng dù sao lòng tự trọng rất cao, cô không cam tâm bị bốn bức tường gò bó. Không suy nghĩ nhiều, cô chậm rãi bước lên sân thượng, cũng từ từ mà đi đến sát mép tường. Thẩm Dực vốn đang cùng Đỗ Thành xem xét, theo trực giác quay lại, vóc dáng của cô cứ thế mà thu gọn và tầm mắt cậu. Đứng giữa bầu trời mênh mông như thế, cô gái ấy trông thật nhỏ bé thật đơn độc biết nhường nào. Một giây sau, Thẩm Dực vội vã gọi Đỗ Thành. Tất cả họ lại nhanh chóng di chuyển lên sân thượng trường trung học số 7. Vốn cũng không phải là sân thượng, đây đích xác là nóc tòa nhà. Đỗ Thành leo lên trước tiên rồi đến Thẩm Dực, những người khác cũng nhanh chóng theo sau.

       - Cù Lam Tâm. Đừng kích động.

      Đỗ Thành gọi. Những người phụ nữ kia cũng không mấy để ý đến câu nói đó, bước lên một bước. Thẩm Dực bị dọa sợ rồi, vội vã lấy ra bức tranh đánh vào tâm lý đối phương.

      - Đây là chân dung trước đây tôi vẽ Nhậm Hiểu Huyền.

     Cù lam Tâm dừng bước, chậm rãi quay lại. Thẩm Dực vẫn tiếp tục.

     - Ngày 1 tháng 4, trời mưa, cô thi đấu ở sân bóng rổ, cô ấy cổ vũ cho cô. Nhưng tôi luôn thấy mình vẽ không đẹp lắm, cô có thể hoàn thành nó giúp tôi không? 

Lạp Tội Đồ Giám (Phần 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ