Vụ án 4 - Chương 3

258 28 2
                                    

       Thẩm Dực quan sát sự thay đổi nhỏ trên nét mặt cô, cậu biết đã tìm được điểm mấu chốt, cũng không có dừng lại.

     -  Chỉ cần không khai ra anh ta, hai người sẽ mãi được an toàn. Đây gần như là một kế hoạch hoàn hảo. Nhưng hai người lại giống như ở hai đầu bập bênh bên dưới là vực sâu, chỉ có mãi mãi không gặp lại mới có thể giữ thăng bằng. Tôi không biết với cô, thời gian ngắn ngủi rơi xuống hay sự chia ly vô tận đau đớn hơn. Những ngày tháng sau này, cô ó thể sẽ phải sống trong sự dày vò không chấm dứt ấy.

     Thẩm Dực nói ra những lời này như đâm vào lòng cô, tuy rằng bàn tay đã nhuốm máu nhưng cô vẫn là một người phụ nữ. Ở trong bóng tối chật hẹp, cô cứ ngỡ mình đã chai sạn với nó, vậy mà bây giờ lại bị mấy câu nói của một họa sĩ lay động.

     - Trong biết bao chuyên gia vẽ chân dung, cậu là người đầu tiên bước vào nội tâm của tôi.

      Chử Anh Tử dừng lại một chút, rồi mới ngẩng lên nhìn cậu.

     - Lúc tôi nhìn tấy anh ấy là thông qua ánh sáng của chiếc bật lửa, ban đầu, tôi nhìn thấy gương mặt của anh ấy, sống mũi hơi cao, cánh mũi hơi rộng. Sau đó tôi thấy ánh mắt của anh ấy. Nó rất sắc, con ngươi bị khuyết một nửa nhìn lên ngọn lửa.

     Thẩm Dực vừa nghe đến đây liền ném ngay chiếc bút trên bàn.

     - Cô đang nói dối.

    - Để tôi nói hết đã - Chử Anh Tử chống cằm tỏ ra vô cùng chắc chắn.

     Thẩm Dực cố giữ bình tĩnh tiếp tục lắng nghe.

    - Lần cuối cùng, tôi muốn nhìn rõ đôi môi của anh ấy.

     - Bắt đầu từ đôi mắt cô đã nói dối rồi - Thẩm Dực ngay lập tức cắt lời - Khi ánh sáng từ bật lửa đến gần khuôn mặt, do ảnh hưởng của tia sáng, mắt con người sẽ vô thức nhìn chéo, không thể như cô nói được.

      Trên gương mặt người phụ nữ khẽ thoáng qua ý cười. Nhưng Thẩm Dực thì đã mất bình tĩnh rồi, cậu mạnh bạo cất đồ vào túi, tiếng bút va vào nhau vang lên âm thanh loạn xạ.

     - Màu môi cô nhạt rồi.

     Đột nhiên nhắc đến vấn đề này, Chử Anh Tử liền đưa ngón tay lên miệng, định cắn.

      - Chẳng còn ý nghĩa gì đâu - Thẩm Dực lại bồi thêm một câu khiến động tác của cô dừng lại - Sắc đẹp của cô từng là thứ vũ khí kiêu ngạo nhất. Nhưng bây giờ, vẻ đẹp của cô đã cạn rồi, cô chẳng làm ai rung động được nữa. Tâm sinh tướng mạo. Gương mặt của tội phạm giết người thường u ám và đáng sợ. Bởi vì họ đã đánh mất nhân tính kể từ giây phút họ giết người. Gương mặt của họ chỉ còn lại sự hung tợn của thú hoang.

       Nói xong cậu cầm bức tranh vừa rồi thông qua song sắt đưa cho Chử Anh Tử. 

     - Sở dĩ cô trong bức tranh rất xinh đẹp là bởi vì cô khi đó ngây thơ, tốt bụng. Nhưng sau đó cô chọn phạm tội cùng anh ta, vẻ đẹp của cô, sức hút của cô, tự nhiên đều sễ biến mất. 

      Người phụ nữ trở nên trầm lặng, từ từ xoay bức tranh về phía mình, trong ánh mắt dần trở nên lung lay. 

     - Cô có thể chọn làm một con thú hoang, tham sống ợ chết trong nhà giam. Nhưng cô cũng có thể chọn kết thúc tội ác và sự dày vò, tìm lại bản tính của mình. 

Lạp Tội Đồ Giám (Phần 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ