Vụ án 3 - Chương 2

317 26 4
                                    

     Cậu xuống đến cổng thì thấy Đỗ Thành đã đậu xe sẵn đó. Cả hai bứt tốc trên chiếc xe zeep đen, vừa lái xen, Đỗ Thành vừa trình bày sơ qua vụ việc.

     - Đêm qua đồn cảnh sát đường Phong Mỹ tiếp nhận một vụ cướp. Có 4 nhân chứng tại hiện trường, trong đó có 3 người là họa sĩ, một người là chủ siêu thị nhỏ. Bảo ba người họa sĩ kia vẽ chân dung thì không tấm nào bắt được người. Vậy nên họ... 

     Vốn định quay lại nhìn phản ứng của cậu khi nói về 3 tên họa sĩ kia, không ngờ lời còn chưa ra khỏi miệng liền nuốt xuống, tên ngốc bên cạnh đã ngủ đến không biết trời đất là gì rồi. Bỗng nhiên nhận ra từ lúc nãy đến giờ vẫn là mình tự độc thoại, cũng không biết ai ngốc hơn nữa. Lửa giận bùng lên, anh vung tay lên định cho người kia khỏi ngủ luôn nhưng rồi lại thu lại. Anh không xuống tay được, cũng không hiểu vì lí do gì đội trưởng Thành xưa nay ngang ngược lại chịu thua một lính mới. Nghĩ tới lui vẫn là trút giận lên vô lăng, anh bặm môi tiêu hóa cục tức trong cổ họng rồi phóng một mạch đến đồn cảnh sát. 

       Một anh cảnh sát đứng trước cửa chờ họ, ba người đi dọc theo hành lang, vị kia không khỏi cảm thấy áy náy. Vốn Cục cảnh sát chuyên phá những vụ án giết người, có tiếng gần xa, vậy mà vẫn chịu bỏ thời gian đến xử lí vụ cướp nhỏ nhặt này.  

     - Lần này phải nhờ các anh rồi, đội trưởng. 

     - Không có gì.

     Họ đi không lâu, trong căn  tròng nọ liền vang lên tiếng cãi vã rôm rả.

      - Trong ba người tôi vẽ giông nhất.

      - Ồn ào thế à - Đỗ Thành ghét tiếng ồn, phàn nàn. 

     - Vẽ thế là được lắm rồi. 

     - Anh còn nói mình xứng với hai chữ họa sĩ này sao. 

     Thẩm Dực tò mò nhìn vào trong, ba vị họa sĩ không ai nhường ai, mỗi người một câu bảo vệ bức tranh của mình chẳng khác nào cái chợ. Vị cảnh sát kia lắc đầu ngao ngán. 

      - Ba người vẽ ba gương mặt khác nhau cãi nhau cả đêm rồi, ai cũng nói mình vẽ giống nhất. 

      Đỗ Thành dời tầm mắt lại nhìn sang Thẩm Dực - người đang vui vẻ cười khúc khích. 

     - Cậu quen à?

     Thẩm Dực gật đầu khóe miệng khẽ nhếch lên.

     - Đều là họa sĩ từng tổ chức triển lãm, có chút tiếng tăm - quay qua anh cảnh sát - Tranh đâu rồi?

     - À đúng rồi. Cậu nhìn xem.

      Vị cảnh sát đưa cho Thẩm Dực tập tranh vẽ trên tay. Bức đầu tiên, gương mặt có chút phổ thông, lông mày khá rậm, mũi tẹt, nhìn có vẻ đứng tuổi. Bức thứ hai nhìn thuận mắt hơn, gương mặt chữ điền, trán rộng, sống mũi khá cao.

     - Mấy bức này khác hẳn nhau luôn, còn cái này, quá đáng nhất luôn. Thế này thì chúng tôi tìm kiểu gì.

     Anh đưa cho cậu tấm chân dung thứ 3, cái này đúng là hơi quá đáng, có hơi thiên về tranh biếm họa một chút. Thẩm Dực nhìn mà ngao ngán, chỉ biết lắc đầu cười. Đỗ Thành nhìn biểu cảm của cậu, trong lòng vừa buồn cười vừa thắc mắc không biết đâu mới là gương mặt chính xác nhất. 

Lạp Tội Đồ Giám (Phần 1)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ