65

14.8K 986 52
                                    

Mưa phùn vào mùa đông không dài, thời điểm kết thúc buổi học hạt mưa cuối cùng cũng tạnh.

Mặt đất ẩm ướt tạo thành những vũng nước đọng lại.

Giống như có ma thuật, Chu Tự lấy ra một quả bóng rổ trong hộc bàn, rủ Lâm Nguyên cùng đi sân bóng.

Lâm Nguyên cảm thấy hắn có chút ngớ ngẩn, mặt đất ẩm ướt cũng không làm giảm nhiệt tình chơi bóng rổ, cậu trêu chọc vài câu liền từ chối.

Người trong lớp lần lượt rời đi, Lâm Nguyên ngồi ở chỗ một lúc mới đứng dậy thu dọn sách vở.

Ở trong bệnh viện buồn chán lắm, người đàn ông họ Viêm hai ngày nay không biết là cọng dây thần kinh nào gắn sai, lúc nào cũng thích ôm cậu hôn trên cổ đều có dấu vết, không tài nào hết được.

Kết quả là đến lớp cậu vẫn quấn một chiếc khăn dày cộp và không dám cởi ra vì sợ bị người khác phát hiện.

Có lẽ là do tiết trời se lạnh, lại sắp đến cuối học kỳ nên khu dạy học vắng tanh, mọi người lũ lượt kéo đến thư viện có điều hòa ôn bài.

Lâm Nguyên xách theo quyển sách, không nhanh không chậm mà đi ra phòng học.

Có một vài người trong hành lang đùa giỡn, xô đẩy vô tình làm rơi cuốn sách trên tay cậu.

Bụng bầu gần sáu tháng, đã phình to rõ ràng giống như một quả bóng căng tròn được giấu trong áo len, được che phủ bởi một chiếc áo khoác lông mịn, không để lộ bất kỳ dấu vết nào.

Ngoài ra, các bộ phận khác của Lâm Nguyên vẫn thon thả, không có dấu hiệu của người mang thai. Đôi chân thon và dài, được bao bọc trong chiếc quần dài màu đen.

Người làm rớt sách của cậu đã cùng bạn của anh ta cãi nhau ầm ĩ mà bỏ đi, để lại Lâm Nguyên đã cố gắng mấy lần nhưng không thể cúi xuống.

Cậu nghĩ ra cách ngồi xổm xuống nhặt nó lên thì một bàn tay gầy trơ cả xương đột nhiên xuất hiện và chộp lấy cuốn sách trước mặt.

Lâm Nguyên đầu gối vừa mới cong một nửa, đỡ vách tường đứng lên.

"Anh sống tốt lắm nhỉ, béo đến mức không cúi xuống được?" Lâm Kỳ cười đưa sách, ánh mắt thâm thúy liếc nhìn bụng cậu "Anh mặc dày như vậy, làm người ta nghĩ rằng anh đang giấu kho báu lớn trong quần áo. "

Ngón tay buông thõng bên hông cong lên, Lâm Nguyên nhịn không được muốn giơ tay bảo vệ bụng, dựa vào tường không nhúc nhích.

Nếu không có sự xuất hiện đột ngột của Lâm Kỳ, cậu gần như đã quên mất có một người như vậy.

Diện mạo hiện tại của Lâm Kỳ không giống trước đây, giống như bị tra tấn dã man và sút cân. Hốc mắt trũng sâu, gò má cao và lồi lên, nhãn cầu xám xịt, tóc tai bù xù.

Một bộ quần áo cũ, như giẻ rách phơi trên người. Như thể dưới lớp vải không phải là một cơ thể bằng xương bằng thịt mà là một bộ xương.

Dựa lưng vào tường, Lâm Nguyên kinh hãi mà cảnh giác nhìn cậu ta.

Khuôn mặt xương xẩu của cậu ta thật đáng sợ, cười lên càng đáng sợ hơn. Lâm Kỳ dường như không cho rằng mình xấu xí chút nào, khóe miệng càng ngày càng lớn gần như chạm tới sau tai.

Sau khi mang thai, tôi được người giàu có và quyền lực cưng chiều [xuyên sách]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ