Kỷ Chiêm hôn chụt lên môi nàng, dỗ dành: "Liên Cơ, ta muốn nghe chính miệng nàng nói."
"Chàng muốn nghe thì ta phải nói sao." Ánh mắt Vệ Liên Cơ vô cùng quyến rũ, giọng điệu nũng nịu: "Ta càng không nói."
Kỷ Chiêm: "Nàng luôn hư như vậy."
Vệ Liên Cơ mím môi cười khẽ: "Không hư thì sao có được chàng."
Nàng chạm nhẹ vào bụng dưới của hắn, cự vật ngủ say đã thức tỉnh, ngẩng cao đầu đầy kiêu hãnh.
Cầm cây gậy sưng to kia, nàng nghịch ngợm nói: "Chàng không thích ta hư với chàng sao?"
Nơi mềm mại nhất, cũng là nơi cứng rắn nhất bị nàng chơi đùa trong lòng bàn tay, Kỷ Chiêm không khỏi thở dốc: "Thích." Nhưng hắn vẫn muốn ngăn cản: "Liên Cơ, đừng chạm vào, ta không chịu nổi."
Giọng Vệ Liên Cơ yêu kiều, mê hoặc: "Có muốn ta không?"
"Muốn." Kỷ Chiêm thành thật trả lời.
Nàng cười càng ngọt ngào: "Ngồi chơi trên người chàng luôn nhé."
Kỷ Chiêm do dự: "Liên Cơ, đợi về phủ đã."
"Chàng cứng thế này rồi mà còn giả bộ chính nhân quân tử." Vệ Liên Cơ hờn dỗi liếc xéo hắn, kéo cổ áo của xiêm y xuống, để lộ bầu vú trắng nõn mềm mại. Nàng ưỡn ngực đưa đến bên miệng hắn: "Nào, cho chàng ăn."
Thấy Vệ Liên Cơ chủ động như vậy, Kỷ Chiêm cũng ngoan ngoãn ôm eo nàng, há miệng ngậm lấy đỉnh hồng kia.
Hắn ăn vội vàng, hàm răng cọ vào đầu vú non mềm, Vệ Liên Cơ dịu dàng la lên: "A... Nhẹ chút."
Bầu vú được môi lưỡi bao vây, khoái cảm tê dại đi thẳng đến hoa tâm, một dòng nước chảy ra. Nàng ngồi trên người hắn, nóng nảy cọ nơi riêng tư vào vật thô to dưới háng hắn.
Kỷ Chiêm cởi quần lót của nàng ra, chạm vào hoa huyệt.
Dâm thuỷ chảy đầy tay, tiểu công chúa đã động tình lắm rồi, hắn đan hai ngón tay lại, thuận lợi cắm vào.
Thịt mềm ở vách trong ùa ra, hút lấy ngón tay hắn. Hắn dùng sức tiếp tục đẩy nhẹ về phía trước, đầu ngón tay thô ráp lập tức lấp đầy hoa tâm.
Hai tay Vệ Liên Cơ đặt lên vai hắn, cơ thể phập phồng lên xuống, đôi môi đỏ hé mở, vừa như vui thích, vừa như đau đớn kêu lên: "Ân a... Ngón tay... sâu quá..."
Mỗi lần nàng ngồi xuống, Kỷ Chiêm đều phối hợp thọc đầu ngón tay đến chỗ sâu nhất, khiến hoa tâm của nàng không ngừng co rút.
Chỉ mới mấy chục cái, nàng đã không chịu được, hai mắt khép hờ, thân thể run rẩy dữ dội, hoa huyệt càng ngày càng chặt.
Biết nàng sắp cao trào, Kỷ Chiêm bỗng rút ngón tay ra.
Người trong lòng bất mãn, đôi mắt đẹp hàm xuân ý: "Ư... Đừng rút ra..."
Kỷ Chiêm móc nam căn ra, nhắm vào âm hộ non nớt của nàng, nhẹ giọng nói: "Ngoan, cho nàng thứ tốt hơn."
"Ô ô... Chiêm ca ca, mau cắm vào... Muốn a..." Vệ Liên Cơ vội vàng thúc giục, tiểu huyệt đói khát trào ra một dòng dâm thủy, nhỏ xuống quy đầu của hắn.
Kỷ Chiêm giữ eo nàng, ấn xuống, đồng thời thúc mạnh nam căn vào trong.
Nam căn thô to hơn ngón tay, âm đạo phải mở rộng mới đón nhận được toàn bộ. Hoa tâm quấn chặt lấy quy đầu to lớn, cảm giác ngứa ngáy trong cơ thể cũng lập tức biến mất.
Vệ Liên Cơ thở hổn hển, dáng vẻ dục tiên dục tử: "A a a... Bị ca ca đưa lên đỉnh rồi..."
Kỷ Chiêm siết chặt eo thon của nàng, dùng sức đẩy mạnh về phía trước khiến hoa tâm run rẩy, buộc phải phun ra càng nhiều dâm thuỷ.
Hắn dịu dàng nhắc nhở bên tai nàng: "Ngoan, đừng hét lớn như vậy, sẽ bị người ta nghe thấy."
Lúc này Vệ Liên Cơ mới nhớ ra đang hoan ái trên xe ngựa, bên ngoài còn có hộ vệ và thị nữ.
Nàng khẽ cắn môi, cố gắng kìm chế tiếng rên rỉ đứt quãng muốn trào ra khỏi cổ họng, nhưng lại nghe thấy hắn thì thầm bên tai: "Liên Cơ mềm quá, còn rất nhiều nước, cứ hút ta mãi."
Bị hắn câu dẫn như vậy, nàng không nhịn nổi nữa, phát ra tiếng rên rỉ quyến rũ: "Ca ca thật lớn... Ô ô... Căng quá... Ân a a... Thoải mái muốn chết..."
Tiếng rên rỉ quyến rũ của tiểu nương tử chính là lời khen tuyệt vời nhất đối với lang quân, Kỷ Chiêm cười khẽ: "Cho ăn mãi vẫn không no, mèo con tham lam."
Vệ Liên Cơ khôi phục được chút tỉnh táo trong cơn mê loạn, ánh mắt ẩn tình: "Kỷ Chiêm, ta chỉ muốn chàng thôi."
Kỷ Chiêm cúi đầu hôn lên môi nàng, đầu lưỡi tiến vào, dây dưa quấn quýt.
Động tác ở hạ thân cũng bắt đầu thô bạo, mạnh mẽ xuyên qua, chọc vào hoa tâm non mềm.
Phía trên phía dưới đều bị hắn tấn công mãnh liệt, Vệ Liên Cơ chảy nước mắt, muốn kêu cũng không nổi, chỉ có thể bị động đón nhận tất cả những gì hắn cho.
Đến cả khi cao trào, cổ họng nàng cũng chỉ phát ra được vài tiếng nức nở: "Ô ô... Ân ưm... Ô ô ô..."
Xuân thủy từ hạ thân tuôn trào như thuỷ triều, tiểu huyệt co rút không ngừng, sướng muốn chết.
Trong lúc hoa tâm còn đang co rút nghiền ép, Kỷ Chiêm lại dỗ nàng đi đến miền cực lạc: "Còn chưa cho nàng ăn no, Liên Cơ lại cao trào rồi."
Vệ Liên Cơ chưa kịp hoàn hồn, đã bị hắn đè eo lại, đón nhận đợt tấn công thứ hai.
Nàng vùng vẫy la hét: "A a a... Chậm, chậm một chút... Bị đâm hỏng rồi..."
Kỷ Chiêm: "Sẽ chỉ làm nàng sướng thôi, cứ giao cho ta."
Càng cắm càng sâu, xuyên qua hoa tâm, quy đầu vào đến tận cổ tử cung. Miệng cổ tử cung bị chọc đến tê dại, khoái cảm xông thẳng lên đỉnh đầu.
Nàng lã chã chực khóc, tiếng kêu cũng tiêu hồn thực cốt: "Ân a... Nơi đó, nơi đó bị chọc thật thoải mái... Ô ô... A a a... Sắp ra rồi..."
"Vậy tiết ra đi." Kỷ Chiêm liên tục thúc vào vừa mạnh vừa sâu, đưa nàng lên đỉnh.
Xe ngựa đi đường xóc nảy, quy đầu cắm thẳng vào trong, miệng cổ tử cung gần như bị mở rộng, cắn lấy quy đầu to lớn của hắn.
Kỷ Chiêm thả lỏng, rót đầy tinh dịch vào trong bụng nàng: "Đều bắn cho nàng."
Hai mắt Vệ Liên Cơ đẫm lệ: "Ca ca... Nóng... Ô ô..."
Kỷ Chiêm vừa thở dốc vừa cười: "Nóng hỏng người nàng luôn."
Vệ Liên Cơ tựa vào ngực hắn, yếu ớt nói: "Ô ô..."
BẠN ĐANG ĐỌC
TRƯỜNG AN XUÂN
RomanceTác giả: Hoa Khuyết Khuyết Nguồn: Vespertine & Hanlac Edit: Pink2205 Thể loại: Ngôn tình, Cổ đại, HE, H văn, Ngọt sủng TÓM TẮT NỘI DUNG: Hoa Dương công chúa kiêu ngạo ương ngạnh, ra cửa nhất định phải trang điểm, mặc váy áo phải lộ nửa bầu ngực. Vớ...