Chương 38: Dây chuyền đôi

461 63 13
                                    

Tôi đã về nhà cùng với ba mẹ vào ngày hôm qua, sáng nay dù có hơi mệt mỏi nhưng tôi vẫn phải đến trường.

Tôi lê lết thân xác nặng trĩu lười nhác của bản thân rồi nằm gục trên bàn học. 

Nam thấy tôi đến thì đến bên cạnh tôi rồi ngồi xuống.

"Nè, tặng mày đó"-Nam.

"Gì đây?".

"Quà mừng mày xuất viện và đi học lại"-Nam, cậu ấy nói với vẻ mặt ngại ngùng, ngón tay gãi gãi phần má đã đỏ ửng.

"Chòi oi, sến súa dữ vậy ba, trong đây có gì vậy?" tôi lắc lắc chiếc hộp nhỏ trong tay. 

"Tao mở ra nha?".

"Ừ, mở ra đi"-Nam.

Tôi vừa mở nắp hộp ra thì một xúc cảm bất ngờ ập vào trán kêu lên một tiếng 'chụt'!

Tôi hoảng hốt giật lùi về sau, trừng mắt nhìn năm, khuôn mặt lúc này nóng ran như than hồng.

"Mày bị điên hả! lỡ có đứa nào thấy thì sao!".

"Không có ai thấy đâu, bây giờ còn sớm mà, mày nhìn xem, đâu có đứa nào trong lớp ngoài hai tụi mình đâu"-Nam, Nam cười hì hì, đôi mắt cong lên sáng lấp lánh, thật sự quá đẹp... lần đầu tiên gặp nhau thì tôi cũng đã bị chính đôi mắt này thu hút. 

"Mày thôi cái kiểu dùng sắc đẹp ra để làm tao siêu lòng đi" Tôi lấy tay đẩy mặt Nam ra khỏi mặt tôi để tráng mặt hai đứa dính sát.

"Nếu mà dùng sắc đẹp sẽ khiến mày siêu lòng thì tao sẽ dùng nó miết luôn!"_Nam.

"Đồ dở hơi" tôi khinh khỉnh chửi Nam.

Tôi nhìn vào chiếc hộp nhỏ, bên trong ấy là một sợi dây chuyền lắp lánh ánh bạc, nhìn chẳng biết là bạc thật hay giả nữa, nhưng Nam chỉ mới là học sinh, không thấy có nhiều tiền mua bạc thật được nên chắc chắn đây là bạc giả rồi. 

"Để tao đeo giúp mày cho"-Nam hớn hở lấy sợi dây chuyền ra, giúp tôi đen vào cổ.

Trên dây chuyền có một mặt dây hình mặt trời được khắc nhiều họa tiết sắc sảo, nhìn mà mê.

Đeo giúp tôi xong thì Nam cười vui vẻ đầy hài lòng. Cậu ta lục trong cổ áo rồi lôi ra một sợi dây chuyền có mặt dây hình trăng khuyết với người họa tiết và màu sắc tương tự, cười hì hì đầy thỏa mãn.

Nhìn kiểu gì thì rõ ràng hai sợi dây chuyền này chắc chắn là dây chuyền đôi!

"Mày dám lừa tao!" tôi hét toáng lên, tay với ra sau cổ muốn tháo dây chuyền xuống nhưng đã bị Nam chặn lại.

"Đừng tháo mà, mày mà tháo xuống là tao sẽ giận mày đó"-Nam.

"Bố mày cóc quan tâm".

Nam vồ lấy tôi ôm chầm, lắc qua lắc lại nào nỉ: "đi mà, đi mà, đi mà, đừng có tháo xuống, please".

Chết tiệt, tôi dễ mềm lòng đến thế sao, chỉ với vài câu nói nũng nịu của cậu ấy mà tôi đã thực sự nghe theo.

Thấy tôi cũng phản kháng nữa thì Nam cũng hết lắc, nhưng vẫn ôm chầm và nằm dài trên bụng tôi khiến tôi ngồi ngã người vào tường. 

[FULL] DUYÊN ÂM (tình trai, BL)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ