Chương 67: Tớ có người trong lòng rồi

320 42 15
                                    

"Đương nhiên rồi" tôi cười đáp lại Nam.

Song chúng tôi chẳng nói gì nữa, chỉ đợi cô Duyên trình bày thời khóa biểu lên trên bản.

Tôi lần mò trong hộc bàn tìm cục gôm thì chợt nhớ ra, hình như vào lúc này sẽ có một thứ dính nhớp bị tôi chạm vào.

Thôi, không tìm nữa, tôi không muốn cái đống tóc đó chui vào họng lần nữa đâu.

"Này Nam, cậu có gôm không? cho tớ mượn chút" tôi đưa tay về phía Nam, đợi cậu ấy đưa gôm cho mình.

"Đây" cục gôm đen được để yên trong lòng bàn tay tôi. Nó được Nam nắm chặt nãy giờ nên còn vương chút hơi ấm của chủ nhân. Tôi khẽ mím chặt môi, hai má nóng bừng bừng, muốn chặn những suy nghĩ đáng xấu hổ đang tuôn ra trong đầu.

Cảm giác gì đây nhỉ? chỉ là một cục gôm thôi mà? tại sao cứ phải suy nghĩ lố lên thế tôi ơi?!

Hết giờ rồi, bụng tôi đã đói mốc đói meo lên hết cả. Cũng may chỉ lên nhận lớp và viết thời khóa biểu, nếu mà  học hết năm tiết chắc tôi chết quá.

Ai bảo sáng nay cứ đứng soi gương mãi nên lỡ mất giờ ăn sáng.

Màu nắng sáng trong như những dải tơ kì công tuyệt đẹp đan thành, trong trẻo ánh sắc vàng tươi, tô điểm một khoảng sân rộng lớn đầy sức sống mãnh liệt sau khoảng thời gian trầm lắng vắng bóng người.

Từng tốp học sinh từ hai đến bảy người cứ thế quàng vai bá cổ nhau rời đi. Nhóm bạn của tôi cũng vậy, chúng cứ ồn ào nô đùa rộn rã, có lẽ vì có quá nhiều điều để kể sau mấy tháng hè xa nhau.

Tôi không  tài nào tập trung vào cuộc hội thoại của tụi nó, tôi cứ không kìm được mà dáo dác kiếm tìm bóng lưng cậu thiếu niên trong lòng.

Nam đang đứng ở đằng xa xa, bóng lưng cậu cao cao, thẳng tắp đang đứng dắt xe ra khỏi bãi đỗ. Trông nổi bật hơn hẳn những người khác, có lẽ vì ngoại hình bắt mắt nên đâu cũng thấy những ánh mắt dán chặt vào cậu.

"Ê, giờ đi tụ tập ở quán Green không tụi mày?" một đứa trong nhóm lên tiếng.

Mấy đứa khác cũng đồng tình hết mình nhưng đến lượt tôi tôi lại từ chối mất, bảo rằng mình có việc bận, không thể nào lỡ được nên đã chạy ù đi trong sự ngỡ ngàng của lũ bạn.

Chắc tụi nó đang thái độ với tôi dữ lắm nhưng biết sao giờ, tôi muốn gặp Nam quá. Theo trai bỏ bạn là điều không nên, thôi thì để bữa khác mời tụi nó đi ăn vặt.

Nam đã dắt xe ra được một đoạn, cậu ấy vừa đi vừa ngoái đầu dáo dác tìm ai ở ngoài cổng phụ. Nhưng khi nhìn về hướng tôi thì đuôi mắt cong lên ngập phần mềm mại, dịu dàng.

Tai tôi có lẽ giờ đây đã đỏ lựng lên hết cả rồi. Tôi xoa mặt, nhanh chóng đi lấy xe của bản thân. Tôi dắt xe đến bên cạnh Nam, dù tôi biết cậu ấy đang đợi tôi nhưng tôi vẫn muốn được nghe từ chính miệng cậu ấy.

"Cậu đang đợi ai à?".

"Ừm... không có, chỉ ngắm cảnh thôi".

"Thế cảnh có đẹp không?" tôi phì cười.

[FULL] DUYÊN ÂM (tình trai, BL)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ