Chương 88: Trường học (8)

213 31 1
                                    

*Chú ý: Chương này viết theo ngôi thứ ba.

Quân tỉnh dậy ở ngoài rìa trường học, đây là trước cái cổng phụ đã bị xích khóa lại, nơi cậu và Nam trốn lẻn vào trường.

Cỏ dại cạ vào da thịt kèm muỗi đốt liên miên khiến da thịt cậu ngứa ngáy, Quân gãi gãi rồi cậu lập tức nhớ đến Nam.

Quân xoay người đi tìm Nam, nhưng chỉ vừa xoay sang đã thấy người cần tìm nằm ở bên cạnh mình, tay nắm chặt không buông.

Quân từ từ gỡ những ngón tay của đối phương ra. Cậu hơi thất thần nhìn khuôn mặt của Nam, trong lòng nhiều suy tư chẳng rõ.

"Ê, mau dậy đi" Quân lay người Nam, cậu ta chau mày rồi từ từ mở mắt dậy, ánh mắt đen láy nhìn thấy khuôn mặt Quân hiện lên đã bắt đầu nhuốm đầu bi sầu.

 Nam không muốn Quân đi gặp bố mình, cậu không muốn Quân rời xa ngay trước mắt. Cậu biết rõ hắn sẽ làm gì người con trai trước này nhưng lại chẳng thể làm được gì ngoài ngước nhìn.

Nhiều lúc cũng muốn vùng dậy lắm chứ, nhưng không thể... Tại có Quân nên mẹ cậu mới thành ra thế này, tại có Quân nên bố cậu mới tồi tệ như thế nhưng nếu không có Quân cậu giống như cây chẳng có nắng, héo tàn trong ngôi nhà đầy đau thương,

Nam vốn sống trong một gia đình đầy đủ vật chất, tiền tài và địa vị nhưng chẳng bao giờ đủ tình thương. Bố cậu không hề yêu mẹ, ông chỉ đến với bà vì tiền tài và địa vị. Nắm được trong tay rồi lại chỉ để mẹ cậu vụn vỡ trong mối tình độc hại này.

Từ khi nhận thức được Nam đã biết bố luôn nhung nhớ về một người nào đó, ông luôn sưu tầm những món đồ cổ và trang sức cổ lên đến hàng tỉ đồng, mà tất thảy ấy đều là vật dụng từng sở hữu của một dòng họ Vũ. Những vật cổ ấy đều là đồ bị lưu lạc trong thời kì chiến tranh và vật phẩm được bán đi khi họ Vũ đang trên đà lụi tàn. 

Trong số ấy ông trân trọng nhất một bức tranh cổ vẽ một người con gái thướt tha với bộ áo dài bên chậu lan. Giấy đã hoen ố, mực đã nhòe nhoẹt chẳng thấy rõ, nom chẳng khác gì tấm giấy vụn nhưng lại được ông đóng khung treo trong phòng riêng.

Lúc ấy cứ nghĩ rằng ông đơn giản là có sở thích sưu tầm đồ cổ. Nhưng rồi một ngày mẹ lâm bệnh nặng chẳng rõ nguyên nhân, các bác sĩ đều lắc đầu ngao ngán trước bệnh tình của bà. 

Cơ thể càng ngày càng suy nhược, mất ngủ và luôn bị đau nhức toàn thân, mẹ nói cứ có cảm giác như hàng ngàn con côn trùng đang lúc nhúc bò sâu trong lớp da bà, chúng ngấu nghiến cắn nuốt từng thớ thịt đến thối rửa. Bệnh tình càng nặng hơn khi mẹ bắt đầu nôn ra máu, máu bà đen ngòm chứ không phải màu đỏ tươi nữa.

Bấy giờ cậu mới biết tất thảy là do bố cậu làm ra, ông đã hạ cổ trùng vào người bà, nếu không được ông cho ăn một thứ gì đó thì cả cơ thể sẽ đau nhức như hàng ngàn con côn trùng đang quằn quại, đau đến thấu tim gan. Chỉ cần một tuần không được Nhật đút ăn một lần thì sẽ mất mạng.

Nam tức đến run người, cậu đêm ấy đã nhốt mình trong phòng khóc nức nở trách bố, trách người con gái tên Lan ấy, trách cả bản thân mình không đủ mạnh mẽ để bảo vệ mẹ.

[FULL] DUYÊN ÂM (tình trai, BL)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ