Chương 43

357 26 0
                                    

Đây là lần đầu tiên Bạch Lộc chăm sóc người say, cũng may Thái Từ Khôn còn có thể đi đường, và cũng may xe dừng ở cách đó không xa.

Cô đỡ Thái Từ Khôn ngồi xuống ghế phụ ở sau, rồi tự mình ngồi vào ghế lái.

"Thắt dây an toàn vào đi." Bạch Lộc nói.

Không ai trả lời.

Bạch Lộc quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thái Từ Khôn lười nhác mà dựa vào cửa sổ xe, vẫn không nhúc nhích mà nhìn cô. Bên trong xe ánh đèn hơi tối, ánh mắt anh có men say, nhợt nhạt nhàn nhạt, tựa như muốn hòa tan vào trong bóng đêm.

Thái Từ Khôn như vậy cô chưa từng thấy qua, không dám nhìn nhiều, chỉ cảm thấy càng nhìn càng hoảng.

"Thắt dây an toàn vào, anh nghe thấy không." Bạch Lộc đỡ tay lái, cứng đờ mà nói.

"Ừm...... Nghe thấy." Thái Từ Khôn đáp lời nói, lúc này mới thong thả ung dung mà kéo đai an toàn qua.

"Em lái về nhà, rất chậm, anh có thể ngủ trước một chút."

Thái Từ Khôn nghiêng đầu: "Anh nhìn, em không cần hoảng."

Bạch Lộc khởi động xe, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Anh nhìn em mới hoảng......"

"Cái gì."

"Không có gì, em nói anh uống say rồi thì không cần chỉ huy nữa đâu, niềm tin của em với chính bản thân còn tương đối tốt."

Thái Từ Khôn cười khẽ: "Ừm, vậy em chú ý an toàn."

"Vâng."

Bạch Lộc chậm rãi lái xe ra khỏi bãi, chạy tới Ngự Cùng Công Quán.

Bởi vì tốc độ tương đối chậm, vốn dĩ lộ trình hai mươi phút lại được cô lái thành bốn mươi phút. Vào tiểu khu xong, cô dừng xe ở cửa nhà Thái Từ Khôn, sau đó vòng tới bên cạnh ghế phụ ở sau đem cửa mở ra.

"Về đến nhà rồi."

Thái Từ Khôn ừ một tiếng, tháo đai an toàn, vươn tay với cô: "Lại đây."

Bạch Lộc nhìn anh đưa hai tay qua, có chút ngốc: "Cái gì?"

"Khom lưng......"

Bạch Lộc ý thức được anh muốn cô dìu anh, vì thế cô cong eo lại gần chút, kết quả cô mới vừa tới gần, toàn bộ bả vai đã bị ôm qua.

"A --"

Vì tư thế này nên căn bản cô không đứng vững, bả vai bị kéo qua, cả người cũng theo qua, ngã xuống trên người anh!

Giống như tư thế ôm.

Hô hấp của Bạch Lộc như ngừng lại, bốn phương tám hướng đều là hơi thở của anh, ấm áp, tim cô đập nhanh, người thì hoảng loạn.

"Anh, anh anh, đừng kéo em! Em đi gọi người tới!"

Thái Từ Khôn không nghĩ tới sẽ ôm cô như vậy, mặc dù là giả bộ uống say, cũng không nghĩ tới. Anh chỉ không nghĩ cô lại yếu như vậy, anh cũng chưa dùng nhiều sức cô đã đứng không vững.

Giờ này khắc này, chóp mũi đều có hương vị dễ ngửi trên người cô, sợi tóc rũ xuống, mang theo một trận gợn sóng. Anh có chút luyến tiếc không muốn buông ra, thanh sắc hơi khàn nói, "Đã trễ thế này rồi thì đừng gọi, không để người ta nghỉ ngơi sao."

TÔI RẤT CÓ TIỀN NHA [CV]Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ