Yên Hầu quân - 5

26 2 4
                                    

(Những chỗ in nghiêng trong ngoặc là chú thích của người chuyển ngữ, còn trong ngoặc không in nghiêng là của tác giả)


Đương nhiên bây giờ cô không thể nào thản nhiên thoải mái một mình một ngựa rời kinh như năm năm trước. Ít nhất cũng phải vào báo với Hoàng đế một câu.

Năm ấy cuộc hôn nhân của cô xảy ra chuyện, là Trường Khánh năm thứ hai, lúc Dực đế vừa lên ngôi chưa được bao lâu. Giờ đã là Trường Khánh năm thứ bảy... thời gian quả như bóng câu qua cửa sổ.

Người cô họ xa (rất xa) này thật ra đối xử với cô rất hiền hòa thân thiết. Cô quỳ lạy theo quốc lễ xong là bà ấy cho phép cô ngồi nói chuyện, thái độ rất nhẹ nhàng ấm áp, còn hỏi thăm cha mẹ cô thế nào. Lý Thụy cười khổ trong bụng, ngoài miệng vẫn trả lời rất kín kẽ.

Nhắc lại nhớ, năm đó Phượng đế bệ hạ, tức bà cô họ của cô, cũng từng đối xử rất tốt với cô, thế nhưng hễ cứ nhắc đến cha cô là đập bàn mắng sa sả. "Thật không hiểu nổi tại sao đường ca lại gả Xán nhi cho một tên mồm mép tép nhảy ngu xuẩn như thế kia chứ!"

Thật ra chuyện này cũng khiến cô khó hiểu, thậm chí ngay cả ông anh trai cùng cha khác mẹ của cô cũng từng lặng lẽ hỏi thăm.

Ban đầu Lý Dung Tranh được cử đi làm Huyện lệnh Giang Nam, ngạc nhiên chưa, cực kỳ thông thuận như cá gặp nước.

Cái chức Huyện lệnh này, nói thẳng ra thì không khác gì làm nhân bánh mì kẹp, dưới có đám lính lệ điêu ngoa, trên có quan trên thò tay chờ hối lộ, muốn làm quan thanh liêm đâu có dễ như thế.

Ấy thế nhưng vị Huyện lệnh mới toanh này, cách đây mấy năm còn là một tên công tử quần là áo lượt ăn chơi đàng điếm, không phải quan thanh liêm, càng không phải quan tham, thậm chí chẳng thèm chỉnh đốn cấm đoán vụ nhận tiền bắt chẹt từ trên xuống dưới này. Chỉ thế, mà ông ta vẫn cai trị cái huyện này một cách hòa bình, yên ấm, mưa thuận gió hòa, dân giàu nước mạnh.

Chỉ có thể nhận xét là, cha cô không hổ danh là công tử phong lưu ăn chơi phá phách thuộc hàng siêu đẳng, giờ rửa tay làm việc nghiêm túc càng thêm như diều gặp gió. Cho dù là quan văn hay võ tướng tới, nào thì mở tiệc tiếp đãi ai nấy đều vui, đúng kiểu đi với Bụt mặc áo cà sa, đi với ma mặc áo giấy. Ông ấy không hề cắt đứt con đường kiếm tiền của bên trên lẫn cấp dưới, chỉ là làm một chút thay đổi nho nhỏ trong phân phối số lượng mà thôi, tức là chia cho đám lính lệ phía dưới phần lớn, còn các quan trên phần nhỏ hơn.

Thoạt nghe thì sẽ thấy thực sự không thể hiểu nổi đúng không, nhưng hóa ra lại cực kỳ hiệu quả. Bởi vì biếu quan trên thì mười ngàn hay tám ngàn cũng chẳng khác biệt gì lắm, nhưng phần chênh lệch đó chia cho đám lính cai tiểu lại dưới quyền cũng quá đủ quá nhiều. Còn nguồn hối lộ thì cứ "kêu gọi" đám nhà giàu thương hộ có tiền "quyên góp", còn hơn là đi vét đi cạo năm xu một hào của đám dân đen bần hàn từng chút một.

Kết quả, sau ba năm mãn nhiệm kỳ, Lý Dung Tranh được cấp trên đánh giá "Đặc biệt ưu tú", cho phép về kinh báo cáo thành quả chờ lên chức.

Phượng đế nhìn hồ sơ, ái chà, hóa ra là con rể nhà Mộ Dung chúng ta, thế là mặt rồng hớn hở, phá lệ cho vời vị Huyện lệnh tuổi trẻ vô cùng tuấn tú đẹp trai này vào gặp.

Yên Hầu quân - Hồ Điệp Seba - Edit - Hoàn thànhNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ