Nửa đêm, mọi thứ đều im lặng. Mặc dù trong phòng khách có bật đèn, nhưng nó được nhuộm thêm sự tĩnh lặng đến từ khu nhà.
Giang Lăng đối diện Ngôn Úc, cô hiếm khi thừ người ra. Tại khoảnh khắc này, cảm xúc khác lạ vương vấn trong lòng.
Nhưng chỉ vài giây, cô nhanh chóng thu lại vẻ ngạc nhiên trong mắt, tầm mắt rơi xuống hộp bánh trong tay anh: "Cho nên anh đặc biệt sang đây chúc mừng sinh nhật tôi?"
"Ừm." Ngôn Úc đáp lại nhanh gọn, ánh mắt anh nhìn thẳng cô, lặp lại câu hỏi trước đó: "Tại sao em không cho tôi biết hôm nay là sinh nhật em?"
Giang Lăng cụp mắt, tiếp tục lau tóc: "Loại chuyện sinh nhật này cũng chẳng có gì đáng quan tâm, ngày này cũng không khác gì ngày thường." Giọng điệu của cô rất thờ ơ, như là kể lại một chuyện chẳng liên quan gì tới mình.
Bàn tay xách hộp bánh của Ngôn Úc siết lại, anh thấp giọng giải thích: "Khi đó tôi ở trên máy bay, không thấy được tin nhắn của em, xin lỗi."
Giang Lăng nở nụ cười, vừa lau tóc vừa nói: "Không sao, tôi cũng quên mất hôm qua là ngày gì." Cô xoay người, "Nếu đã qua thời gian rồi thì thôi đi. Giờ cũng khuya rồi, bánh ngọt để lại ngày mai hẵng ăn. Bỏ vào tủ lạnh trước đi..."
Lời còn chưa dứt, cổ tay cô đột nhiên bị nắm lấy. Động tác lau tóc dừng lại, Giang Lăng kinh ngạc quay đầu.
"Anh Ngôn?"
"Em theo tôi qua đây."
Ngôn Úc không cho phép cự tuyệt kéo cô đi về phía phòng ăn. Đến trước bàn ăn, anh đặt hộp bánh xuống tháo ra miệng lụa trên đó. Ngôn Úc mở ra hộp bánh, bánh ngọt bên trong ánh vào tầm mắt. Bên trong là một chiếc bánh ngọt lớn 10 tấc. Hoa hồng đỏ rực phủ kín trên mặt bánh ngọt, lá cây quấn một vòng bên mép bánh. Ngoài hoa hồng ra thì trên bánh ngọt không có trang trí nào khác.
"Cho dù đã qua thời gian nhưng cũng không muộn." Ngôn Úc tạm dừng, lại quay đầu nhìn cô, ánh mắt chuyên chú mà sâu sắc, "Ngày này cũng không phải không có chuyện gì đáng quan tâm, sẽ có người quan tâm."
Giang Lăng ngơ ngác nhìn người trước mắt, cô đột nhiên cong khóe miệng mỉm cười. Cô thu tầm mắt về, nhìn sang bánh ngọt cười hỏi: "Tại sao là hoa hồng?"
"Không có gì." Động tác của Ngôn Úc khựng lại, nhưng sắc mặt chẳng hề thay đổi, "Lúc đi ngang qua tiệm bánh ngọt tôi mua đại thôi." Anh lại bổ sung, "Xin lỗi, tôi vừa xuống máy bay, thời gian hơi gấp."
"Không sao. Cơ mà, sao anh không mua một cái nhỏ thôi?" Giang Lăng khó hiểu, "Bánh ngọt to vậy, hai chúng ta không ăn hết." Cô làm như nhớ tới gì đó, nói, "Không bằng tôi gọi Vận Ninh dậy, cùng nhau ăn."
"Chu Vận Ninh?" Ngôn Úc nhíu mày.
Giang Lăng cười cười: "Trong khoảng thời gian này Vận Ninh luôn ở lại nhà tôi, anh quên rồi à? Lúc tôi trở về thì Vận Ninh đã ngủ rồi. Tôi đi gọi cô ấy dậy." Cô nói xong liền xoay người muốn đi vào trong.
Ngôn Úc ngăn cô lại, nói: "Đừng đi."
"Tại sao?" Giang Lăng tỏ vẻ khó hiểu.
"Nếu Chu Vận Ninh đã ngủ thì đừng gọi cô ta." Giọng điệu Ngôn Úc rất lạnh nhạt, "Bây giờ đánh thức cô ta, tính tình đại tiểu thư sẽ phát tác ngay."
BẠN ĐANG ĐỌC
Hoa hồng trao kền kền - Phong Hiểu Anh Hàn
RomanceHoa hồng trao kền kền Tác giả: Phong Hiểu Anh Hàn Edit: Sam Độ dài: 91 chương Thể loại: hiện đại, hào môn Bìa & banner: Vườn Đào, Sam Nguồn edit: khoangkhong.co