139. Chưa qua hết đau thương, rơi chưa hết nước mắt

162 19 4
                                    

Ở một con hẻm nhỏ nơi Lực Phi bị cắt đuôi từ chiếc xe đang chở lấy Nhất Nam cùng Đan Ny, chị ấy tức giận đánh mạnh tay vào vô lăng ở trước mặt. Tình huống bây giờ là gì, chồng của mình thì đang bị giam ở sở cảnh sát, con gái lại bị người ta bắt đi không một chút manh mối. Vậy mà nàng lại có thể đi đến khách sạn tìm người đàn ông đó, ở trước mặt của chị ấy mặc nhiên để cho hắn ôm ấp và cùng leo lên một chiếc xe. Rốt cuộc Lực Phi cũng không còn bất cứ một lý do gì để tin tưởng Đan Ny nữa, chính chị ấy sẽ tìm cách cứu Trần Kha và Linh Đan chứ không cần người con gái bạc tình bạc nghĩa này.

Cả buổi chiều ngày hôm đó Lực Phi sử dụng người của mình đi khắp nơi tìm Linh Đan, chị ấy không dám để cho Trần Kha biết được con bé đã bị người ta bắt đi. Lo sợ rằng quá nhiều sự việc xảy ra đột ngột như vậy sẽ làm cho Trần Kha chịu không nổi.

Ở trại tạm giam thức ăn được đưa vào vẫn không có người đụng đến, chỉ nhìn thấy ở một góc phòng giam qua một khung song sắt chấn giữ, một người con gái thu mình vào nơi ánh sáng không thể khắc họa rõ bộ dáng thảm hại bây giờ. Cô đã ngồi ở đó từ lúc sáng sau khi Lực Phi đi khỏi, dường như cô cũng chưa từng ngước lên gương mặt tiều tụy của mình. Ngồi lâu đến như vậy ánh mắt mỏi nhừ đưa cô vào một giấc mộng, nhưng là một giấc mộng kinh hoàng. Cô nhìn thấy con gái lẫn vợ của cô đều bị người ta đưa đi, ánh mắt của Đan Ny lúc đó ám ảnh đến mức làm cho mồ hôi của cô rịn ra thành từng hạt đậu.

"Thả tôi ra, tôi không có giết người, thả tôi ra"

Trần Kha thức dậy sau một giấc mộng làm cả người run lên bần bật, cô tức giận hét lớn, đánh mạnh tay vào song sắt ngăn cách mình. Tại sao cô lại có cảm giác nếu như cô không ra được bên ngoài, mọi chuyện sẽ đi đến kết cục giống như giấc mơ đó của cô.

"Không được làm ồn" Một viên cảnh sát canh giữ trại tạm giam đi đến phòng giam của cô nhắc lại, cô gái này cứ một chút sẽ hét lớn lên như vậy.

Cô càng lúc càng mất bình tĩnh, đám cảnh sát này tại sao một mực khẳng định cô là hung thủ, điều tra một vụ án mạng dễ dàng kết tội đến như vậy hay sao?

Nữ cảnh sát đó đã quá quen với tình cảnh thủ phạm một mực khẳng định mình vô tội, cô ta đứng trước cửa phòng giam của cô một chút cũng không nán lại đó quá lâu. Mặc dù nhìn thấy thức ăn vẫn còn để ở bên trong, nhưng đúng bữa chiều vẫn đem đến cho cô một phần khác. Rất tiếc, tất cả đều bị Trần Kha hất ra tung tóe cả sàn.

"Vợ bé nhỏ, chị nhớ em"

Chính bản thân cô trưng cầu mọi người đừng để cho nàng biết tình cảnh của cô bây giờ, nhưng tại sao giờ phút này lại cảm thấy quá mức tủi thân. Em thật sự tin rằng chị nhẫn tâm đến mức bỏ em lại như vậy để đi công tác hay sao? Vợ bé nhỏ, chị muốn gặp lại em dù chỉ một lần. Chưa đến một ngày chị đã nhớ em đến phát điên, nếu như chị bị định tội. Em à, chị muốn tử hình chứ không phải tù chung thân, chết rồi sẽ không còn phải ngày đêm không thoát ra được hình ảnh của em. Bắt chị ở trong tù cả đời, sống với những bức tường lạnh lẽo lúc nào cũng hiện hữu gương mặt của em. Vợ bé nhỏ, chị thật sự chịu không nổi.

[Đản Xác] Trò Chơi Dục Vọng - coverNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ