122. Người nên giận là tôi, tại sao phải như vậy?

187 15 0
                                    

Linh Đan đi theo cô giáo bước vào phòng học cũng là nơi đang diễn ra buổi tiệc, vậy mà khá lâu sau đó vẫn không nhìn thấy ba mẹ của nó vào. Chính xác là muốn đi ra ngoài tìm nhưng sợ lại làm kỳ đà cản mũi như Kỳ Kỳ nói. Thật ra hôm qua không phải khi không Kỳ Kỳ lại nằng nặc đòi ba của nó phải đưa nó và Linh Đan đi chơi, để Linh Đan ở nhà sẽ làm vướng víu tay chân Soái Soái và Tiểu Thụ làm lành. Tự trong thâm tâm Linh Đan cho rằng Kỳ Kỳ vô cùng tốt bụng nên nghe theo.

Sau khi bị một cú trời giáng mém chút bị huỷ dung nhan, Đan Ny mũi chỉ bị sưng một chút nhưng phần trán thì u lên một cục to tướng. Báo hại Trần Kha lo đến muốn phát sốt, nhưng cũng đột nhiên loé lên một suy nghĩ về trường hợp hay thấy trong phim. Chẳng phải người bị mất trí nhớ do lực tác động thì đập thêm một phát nữa sẽ bình thường hay sao? Vậy mà cô không có cảm giác là Đan Ny đang nhớ ra, chỉ cảm thấy càng lúc vợ của cô nhìn cô càng ai oán.

Mặc kệ Đan Ny không hợp tác, Trần Kha một mực giữa sân trường rộng lớn kéo nàng đi đến trạm y tế ở phía trước. Đột nhiên cảm thấy thích dịch vụ y tế trường của Linh Đan nha, tận tình tới mức rửa dùm cái cục u trên đầu của Đan Ny luôn. Do nàng luôn dùng tay để che lại nên cô không nhìn thấy nó có xây xát rỉ màu máu nhạt. Sau khi miếng băng nhỏ được dán cố định trên trán của nàng, Đan Ny dùng tóc của mình che lại nên nhìn vào vẫn tươi sáng như thường, tránh để cho con gái lại giống như ba của nó nói dai hỏi mãi vết thương của nàng.

"Mẹ, cô giáo nói sau này Linh Đan phải học hai buổi, phải nghỉ tại trường 5h chiều mới về nhà"

Vừa mới nhìn thấy Đan Ny thì đứa con gái bé nhỏ của nàng đã ra động tác đòi nàng bế, sau đó rầu rỉ ở trong lòng của mẹ nó thể hiện nó không thích điều đó một chút nào. Cũng may là bây giờ Linh Đan đang bận buồn bã không có để ý đến miếng băng y tế trên trán của mẹ nó, nếu không nhất định sẽ ầm ĩ một trận ăn vạ với Trần Kha cho xem.

"Không sao 5h chiều Linh Đan cũng có thể về mà, lúc đó mẹ vẫn có thể chơi chung với con" Không có người mẹ nào nhìn thấy con gái mến mình mà không vui cả, đứa trẻ này càng lúc đối với nàng càng có cảm giác dính như sam.

"Không có đâu, về còn phải ăn uống tắm rửa là đến tối rồi, lúc đó ba sẽ lại giành mẹ mất tiêu, Linh Đan rất đáng thương"

"Cái gì? Con được voi đòi tiên sao? Lúc trước là đứa nào nói chỉ cần mẹ trở về không thương Linh Đan cũng được. Bây giờ có rồi liền muốn đòi hỏi quá đáng hả?"

"Lúc trước ba nói còn lố hơn con sao ba không nói đi, con không biết, nếu như muốn Linh Đan đi học nhất định ba không được giành mẹ trước 10h tối"

"Con nít thức đến 10h tối làm cái gì, 8h thôi"

"9h"

Trần Kha và con gái bé nhỏ lời qua tiếng lại tranh đoạt duy nhất một người. Mặc kệ là Đan Ny có xấu hổ như thế nào khi trong bữa tiệc không chỉ có ba người họ. Con nít mới vài tuổi thì không nói, tên này già như vậy dám dùng cái âm giọng như thế để nói mấy vấn đề này. Có hỏi ý kiến nàng chưa mà tranh chấp như đúng rồi vậy?

Cuộc tranh cãi cuối cùng cũng có thể tạm kết thúc khi cả Trần Kha và Linh Đan đều đồng ý một phương án, đó là kể từ lúc Linh Đan đi học về thì mẹ phải là của nó, đợi đến lúc 8h30 thì bằng mọi giá nó cũng phải tự giác đi vô phòng hoặc biến khỏi lãnh địa của ba mẹ. Thường thì thoả thuận cũng chỉ có thể là phương án cầu hoà đầu tiên, cũng không biết là có bao nhiêu phần trăm thực hiện được.

[Đản Xác] Trò Chơi Dục Vọng - coverNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ