67. Có phải đã chạm vào miệng của vết thương?

189 15 6
                                    

Chỉ một câu nói thốt ra, cũng có thể làm bàn tay lạnh buốt của cô rơi vào khoảng không ngay bên cạnh. Không biết từ bao giờ chỉ muốn chạm vào em một chút thôi cũng khó khăn như vậy.

"Cô uống một ít nước đi" Tiểu Cát từ nhà sau đi đến đưa cho cô một ly nước pha từ thảo dược, cô ấy không có biết gì về y học đâu, chẳng qua vị Thần Y đó nói với Tiểu Cát nó giúp con người tân ôn giải biểu thôi (cảm lạnh, những bệnh hơi hướng tính hàn, dùng tính nóng để khắc lại - Dược Học Cổ Truyền).

"Cô có muốn ở lại đây không? Bên ngoài trời lạnh quá" Tiểu Cát tuy tính tình có hơi đanh đá thật, bởi vì từ nhỏ không được giáo dục đàng hoàng, nhưng tính tới tính lui thì nhất định không phải bụng dạ hẹp hòi.

"Trong nhà này chẳng ai muốn chứa chấp tôi đâu, cô cứ đi làm việc của mình đi, tôi ở một lát đỡ hơn sẽ về" Trần Kha uống xong một ngụm nước ngào ngạt hương hoa cỏ thì ấm lên một chút, nhưng có lẽ nguồn nhiệt lượng sưởi ấm cho cô nãy giờ là một người nào đó thì đúng hơn.

"Ngày mai cô có đến không?" nhìn thấy bộ dạng của Trần Kha như vậy cũng xót, không hiểu sao cảm thấy rất đáng thương. Cô ấy nói không được nhắc đến mình trước mặt chị Ny, vị Thần Y đó cũng nói vậy. Cái cảm giác bị bỏ rơi đó thấy có gì vô cùng đồng cảm.

Trần Kha lưu luyến ánh mắt nhìn lấy Đan Ny, nhưng nàng thì chắc không có nhìn được cô đâu. Đang ngủ mà...vừa định bước ra cửa thì nghe tiếng nói của Tiểu Cát như muốn níu chân người ở lại.

"Không" Cô nói xong dứt khoát bỏ đi.

Lúc cô đi ra đã xoay mặt lại nên Tiểu Cát cũng không nhìn rõ đó là biểu cảm gì. Tại sao mình phải đồng cảm với cô ta. Không có lửa làm sao có khói, cô ta bị ghét như vậy chắc cũng có lý do. Mà cô ta như vậy đi xuống núi có sao không nhỉ? Trong lúc Tiểu Cát đang chìm trong một mớ suy nghĩ như thế thì chiếc giường bên cạnh phát ra tiếng kêu, chắc chị ấy cựa mình một chút thôi, nghĩ là như vậy nhưng khi quay qua đã thấy đôi mắt kia dường như vừa hé mở.

"Chị Ny thức rồi, để em lấy thuốc cho chị nha" Tiểu Cát nhìn thấy nàng thức dậy không biết từ lúc nào, nhưng gương mặt thì có phần mỏi mệt. Chắc là thuốc hết tác dụng nên chị ấy khó chịu như thế, nghĩ như vậy nên Tiểu Cát liền chạy ra sau sắc thuốc cho Đan Ny, sau đó mới tính đến chuyện đi tìm Thần Y về ăn cơm.

Trần Kha từng bước đi ra, không cần bỏ chạy như cái đêm Đan Ny tỉnh lại. Em ấy đang ngủ mà, có biết sự hiện diện của cô đâu. Cô gái ấy lúc nãy - à hình như tên là Tiểu Cát. Lúc cô ấy nói chuyện âm giọng đặc biệt lớn, nên cô cũng nghe được cô gái đó giới thiệu tên mình cho Đan Ny. Có vẻ như Tiểu Cát rất thích Đan Ny, cô bây giờ còn cái gì đâu mà ghen tuông, mà tức giận. Thích theo hình thức nào cũng được, chỉ cần chăm sóc tốt cho nàng là được.

Kể từ lúc thức dậy, đôi mắt kiều mỵ mà ưu thương luôn nhìn về một hướng, hướng đó có một người vừa mới đi ra. Chỉ là không biết có phải mới vừa thức dậy thật hay không?

---------

Ba ngày sau...

"Ừm, hồi phục cũng được lắm" vị Thần Y quải theo một túi nhỏ có dụng cụ hành nghề trong đó. Hôm nay ông lại phải đến căn nhà cách đây mấy con dốc để nghiên cứu y thuật cùng một người bạn lâu năm.

[Đản Xác] Trò Chơi Dục Vọng - coverNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ