[8] Một nửa quả cà chua

1K 52 21
                                    

Bốn mươi lăm phút kể từ lúc Huệ bị phạt đứng góc. Huỳnh đã ăn hơn nửa quả cà chua, một kỉ lục chưa từng có. Mỗi lần đưa cà chua đến gần miệng, sự chua tanh khiến em buồn nôn. Nhưng mà Huân nhìn em gần như nuốt lấy tâm hồn bé bỏng này, có mười lá gan cũng khôn sao nôn nổi.

- Ngo Ngò, hức ăn xong rồi ạ...

Chưa bao giờ ăn uống mà em áp lực như thế, nước mắt cũng tự rơi lả chả. Nhưng cũng may mắn là em đã khóc khi ăn hết bát cà chua, chứ em bật khóc lúc đang ăn thì không biết phận đời này cuốn bay về đâu.

Màn hình điện thoại hiển thị cuộc trò chuyện của hai anh lớn, anh Huân bảo anh Hoàng sang đây dạy dỗ bạn Bún của anh này. Nói thế mà anh Hoàng cũng ok.

Huệ đứng một tiếng đồng hồ đầu gối bắt đầu mỏi, như có những con ong châm chích vào hai chân nhỏ. Khó chịu nhưng không biết làm sao cho khỏi.

Bỗng có tiếng chuông, tiếng cửa mở, tiếng người lạ nhưng mà quen quen.

Hoàng tới rồi! Thằng bé không dám quay đầu lại nhìn. Rồi Ngo Ngò vốn đang ngồi ăn trong bếp cũng đi ra, bạn nhỏ ra ghế sofa nơi quay lưng lại với Huệ. Hai đứa bạn vốn đều trong lòng đang nảy lửa y hệt nhau.

Anh hai của Bún có tóc mái dài gần chạm đuôi mắt, khiến Huỳnh không nhìn rõ ánh mắt anh, vô thức lùi lại vài bước. Anh Hoàng hiên ngang bước vào, nhưng mà anh Huân nhắc phải xếp giày lại đàng hoàng thì anh Hoàng cũng phải quay đầu lại xếp cho ngay ngắn thôi.

- Chào bạn Ngò, anh mới đến.

Ngo Ngò mãi nhìn người đã gặp nhiều nhưng chưa đứng ở khoảng cách gần như vậy nên em đơ mất vài giây, rồi mới nhớ mà phản ứng lại:

- Ngò chào anh ạ.

Thấy cục ú đấy không biết làm gì, cứ lắc tới lắc lui mãi, Huân thở dài quay sang chỗ bạn Huệ.

- Không ra chào anh hai à Bún?

Huệ đợi câu này từ nãy tới giờ. Màn gặp nhau rồi chào hỏi của bốn con người này lúc nào cũng sượng. Nhưng sượng là khi có một người mang quà bánh tới, người kia cảm ơn, người nọ mời nước thôi. Còn bây giờ không có sượng, chỉ có sợ.

Quần áo không kịp thay ra, Hoàng mặc cả sơ mi quần tây đi từ trường về đây. Những ngày cận ngày bọn trẻ nhập học chưa bao giờ trôi qua dễ dàng. Ngồi xuống ghế, bên cạnh có anh Huân bình tĩnh rửa tách bằng nước sôi, có bạn Ngo Ngò im ru ngồi ngoan không dám cử động.

- Bún.

Hoàng cúi người lau những tách li mà Huân đưa cho, tiện thể gọi Bún qua đứng cạnh mình.

Còn đâu anh Huệ nghênh ngang, anh Huệ bây giờ là cọng bún thiu. Nó đứng ở giữa anh hai nó và cái anh vừa mới phạt nó đứng góc. Huệ đau khổ ngậm ngùi, tay đan vào nhau lo lắng.

Lần này Huân lên tiếng trước:

- Nếu Ngò nhận lỗi, không nói dối thì anh Bún có bị phạt lây với em không?

- Dạ hong... - Em dụi mắt, em thực sự không suy nghĩ thấu đáo như thế.

Hoàng tiếp lời:

An Phúc - ĐI CHƠI KHÔNG VỀ NHÀWhere stories live. Discover now