[40] Đừng sợ chạnh lòng ai

834 68 14
                                    

Chiếc lồng đèn ông sao nằm trơ chọi trên ghế, vì chủ nhân của nó đang bận khóc hu hu với anh người yêu khó tính của bé.

Dù đã cố gắng hiểu chuyện rồi mà sao anh Huân vẫn nổi giận, Ngò không hiểu nên Ngò khóc dữ lắm. Khiến anh Huân phải vứt roi đi, kéo em lại gần.

- Ngồi xuống.

Huân trầm giọng gọi em, em ngồi lên đùi anh ngay. Bàn tay lạnh lạnh xoa bắp chân vừa bị roi vụt làm em giật toát.

- Tôi hỏi lại, thích diều hay lồng đèn hơn?

Bạn nhỏ nhìn tay anh đang xoa chân cho mình, ngước mặt lên nhìn anh, rồi đảo mắt sang chỗ khác.

- Không phải dối lòng, bây giờ nói thật cũng đâu chạnh lòng ai.

Mắt em ngậm nước, đỏ hoe lên. Em mếu máo với anh người yêu:

- Diều khủng long...

- Ngo Ngò.

Anh Huân bỗng nhíu mày, nhắc nhở em. Thế là em bé bổ sung:

- Diều khủng long ạ, hức, anh ơi...

Không hiểu kiểu gì mà dạo này Huỳnh siêng làm nũng hẳn. Hễ gặp Huân liền ôm chân, đu người, dụi vào ngực rồi cứ "anh ơi" mãi. Nói chung cũng thích, nhưng bây giờ không phải lúc hưởng ứng với bạn.

- Ngò, tôi bảo này.

Huân giữ hai bàn tay nhỏ của em lại, không cho em dụi mắt nữa.

- Em còn nhỏ, mà còn nhỏ thì không phải lo người lớn đang nghĩ gì. Điều em cần là ngoan ngoãn, lễ phép, chỉ như vậy thôi.

- Nhưng mọi người thích em hiểu chuyện, em gặp các bác các bác toàn khen Ngò hiểu chuyện...

Vì thế mới áp lực lên em đó. Huỳnh cúi đầu nhìn bàn tay lớn đang giữ hai tay của mình, em nũng nịu muốn anh buông ra. Huân buông thật, nhưng vẫn giữ em ngồi yên trên đùi.

- Ai cũng thích em bé hiểu chuyện, nhưng ai lại ghét em vì em còn ngây thơ đâu. Hiểu chuyện thì tốt, nhưng nó không cần.

Huân xoa đầu bạn.

- Đã hiểu chưa?

- Dạ hiểu ạ.

Đấy, chỉ cần ngoan cỡ này là đủ cho anh Huân yêu rồi. Nhưng anh không định cứ vậy mà bỏ qua cho em. Hôm nay là cuối tháng, anh cố tình gom hết tội cả tháng để xử bé yêu mà.

- Có cãi nhau với anh Hiên không?

Bất chợt anh lên tiếng. Vì khi nãy anh không định đón Ngò sớm, cơ mà Hiên alo cho anh rồi khóc hu hu mà kể gì thì anh nghe không rõ. Chỉ biết hai đứa trẻ trâu này cãi nhau thôi. Nhưng anh hỏi tức là anh biết hết rồi, Huỳnh đừng mơ nói dối. Nên bạn cười gượng.

- Dạ có ạ.

- Vì lồng đèn và cái diều đúng không?

- Dạ đúng ạ.

Huân phì cười, khen em ngoan. Rồi bảo em tự đứng dậy, anh không âu yếm em nữa.

- Ngo Ngò.

Giọng anh đanh lại, không dịu như lúc dỗ em vài phút trước. Bạn nhỏ hơi sợ nên cảnh giác lắm, gương mặt tập trung hiện ra rõ ràng.

An Phúc - ĐI CHƠI KHÔNG VỀ NHÀWhere stories live. Discover now