36. Anh của Cua lùn

951 59 35
                                        

Anh Hiên lăn cuồn cuồn, cười nói vui vẻ lấy tay đẩy cửa ra, lăn thêm mấy vòng, lăn thẳng vào phòng của bác Huân. Vì bác bảo anh vào đây trình diện.

- Anh ơi.

Dạo gần đây Hiên tìm được tình yêu mới nên yêu đời lắm cơ. Lại còn anh ơi anh à, dạo trước gặp bác Huân có mà cắm cái đầu vào đất. Huân vẫy tay, lườm liếc thằng nhỏ. Hiên cất bước, giữa chừng thì bị bàn tay kia kéo vào hẳn hoi. Rồi anh bác sĩ phó khoa dùng nắm đấm vặn cái đầu anh như vặn tu vít, xỉu ngang.

- Anh... anh đừng mà.

Thằng nhỏ đứng xiêu vẹo thấp hơn bác Huân có nửa cái đầu thế mà chẳng thoát ra được. CHỉ kêu rinh rít mấy tiếng, quạt tay đủ thứ thì Huân mới bỏ ra. Xong lại tiếp tục vặn đầu nó.

- Aaaa.

- Người ta ở nhà thì không sao, vào đây không được nửa ngày đã bị mày dạy hư rồi - Huân chuyển sang vặn tai của nó - Bác gặp Cua là khen ngay đấy, nhở?

- Em chưa kịp nói gì thêm thì Ngo Ngò chạy mất tiêu rồi.

Hiên giậm chân đùng đùng, hai vành tai bị véo đỏ ửng cả lên, nóng bừng bừng. Huân bỏ ra rồi nhưng lại giữ chặt cái đầu đó.

- Còn định nói gì thêm?

- Thôi, hông...

- Hông cái gì? Thằng nhỏ đã khờ rồi còn bồi thêm làm gì?

Thằng bé bị anh chơi xỏ, đau quá mà rưng rưng. Uất ức hỏi lại:

- Xin lỗi được chưa?

- Anh nhai đầu mày luôn.

Huân mở to miệng, thằng nhỏ tưởng bị nhai đầu thật nên nhắm tịt mắt khóc hu hu. Đúng lúc đó anh bác sĩ có chuyện cần nhờ nên ghé qua, may sao cứu được bạn Hành Tím.

- Chọc nó suốt Hùng trừ lương em bây giờ.

Thế mà Huân tha cho Hành Tím, chuyển sang phán xét anh Huy. Anh bác sĩ cười ha ha sẵn tay đưa bảng biểu đăng kí ca phẫu thuật tháng tới cho Huân. Khác với Hùng, anh Huy được Huân chào đón hơn. Anh đẩy cửa tự vào mà bác Huân không đuổi lại còn lấy trà lấy bàn ra mời. Ngồi tựa lưng vào ghế sofa mềm đầy đặn, Huy quơ tay.

- Anh định cho Cua chuyển trường.

Câu nói đó khiến hai người còn lại sững sờ trong giây lát. Hành Tím phản ứng dữ dội hơn cả. Em vung tay, nằn nặc đòi Huy kể rõ sự tình. Ý là Cua bị bạn bè ức hiếp hay giáo viên chèn ép lắm sao mà phải chuyển trường. Chuyển rồi Hiên còn được gặp Cua hay không.

- Ban đầu anh tưởng Cua rụt rè nên ít bạn, nhưng đến đứa nhỏ dễ hoà đồng như Ngo Ngò còn ghét, thì niềm tin của anh bị lung lay.

- Ngò trẻ con nên dỗi bạn thôi, chứ Ngò chưa hẳn ghét em Cua đâu anh ạ.

Huân trả lại tờ bảng biểu sau khi điền được vừa ca phù hợp. Xem ra tháng sau nhẹ nhàng hơn rồi, người ta ít phải vào phòng phẫu thuật thì nên mừng rỡ hơn là hối tiếc. Nhìn xuống thì thấy Hành Tím đang ôm chân Huy mà thì thầm.

- Anh ơi đừng đổi trường cho Cua mà.

Thằng nhỏ bương chải trường Y sáu năm, thêm hành nghề mười tám tháng, giờ đi làm thật rồi mà còn tâm tình cảm xúc quá trời. Làm anh Huy buồn cười, vươn tay ra xoa đầu an ủi em.

An Phúc - ĐI CHƠI KHÔNG VỀ NHÀWhere stories live. Discover now