Chỉ định áp tay lên lưng bạn, bạn liền giật sững phòng bị, ánh mắt anh long lanh lên. Cái đầu nhỏ ấy vùi vào gối và gấu bông trong tay, lộ ra một em Huỳnh thành khẩn với lỗi lầm của mình. Đáng thương như vậy làm sao anh có thể xuống tay nổi.
Huân nghiêm thì có nghiêm đấy, nhưng không phải loại nghiêm đến nỗi bỏ qua cảm xúc của người khác.
- Hôm nay Ngò không nghe lời, Ngò bị phạt ba thước.
Anh ta nghiêm túc cả trong giọng nói trầm xuống, chậm, để đứa trẻ nghe rõ từng ý tứ. Bàn tay chưa rời, chưa thôi vuốt đều tấm lưng gầy. Về phần Huỳnh, nghe đến đoạn chỉ đánh em vỏn vẹn ba thước, em vừa biết ơn vừa xấu hổ. Huỳnh lớn rồi nhưng phạm lỗi thì lại khóc đến nổi người ta phải giảm hình phạt cho em. Thế còn gì là chuộc tội nữa.
- Anh Huân... hức anh Huân đánh thêm đi...
- Nói ngốc cái gì đấy?
Đặt thước ngay cạnh em thì em phản ứng ngược, nhích thêm vào trong một chút. Vậy mà miệng vẫn bảo anh đánh thêm, nghe có buồn cười hay không? Huỳnh ti hí mắt, đỏ hoe đầy nước mắt, giọng run lên:
- Tại vì, hức... tại vì á, em mà nghe lời thì hông bị ướt thảm, mà em, em còn tự lấy đồ của anh Huân nữa...
Phút chốc anh thở dài, xoè tay đến lồng tay vào mái tóc rối bời của em.
- Không phải cứ ăn đòn nhiều là rửa sạch tội. Quan trọng là em đã biết lỗi hay chưa, chứ tôi cắt lìa cái mông em còn được.
- Vậy thì, hức Ngo Ngò...
Em nói trong hàng tiếng nấc, muốn nói điều gì đó nhưng cứ mếu máo mà bấu chặt vào gối trước mặt. Thấy em nhỏ e dè mãi không thành lời, anh Huân bất lực vỗ lên tóc em.
- Tôi thấy em biết hối lỗi rồi nên chúng ta giải quyết và kết thúc nhẹ nhàng thôi.
Huân kéo lưng áo của bạn nhỏ lên, vỗ nhẹ vào cái lưng nhỏ đó.
- Giờ thì nằm ngay ngắn lại. Đưa cây thước cho anh.
Cái đầu nhỏ lóng ngóng tìm rồi đưa thước sang tay của anh, gương mặt em nhỏ có cặp bánh bao thiu trông buồn cười lắm. Nhưng đến lúc cần thì Huân chẳng bận trêu chọc em nữa. Thước trong tay nặng hơn khi gõ xuống mông em nhỏ. Rồi giữ chặt trong tay, bất chợt anh đánh vụt xuống.
Tiếng đánh van lơn trong căn phòng kín. Huỳnh giật bắn mình, nếu anh không giữ lại thì em đã nhảy dựng lên cho anh đánh va vào mấy chỗ khác rồi. Tầm mắt Huân dời xuống hai chân đang không ngừng vẫy đạp. Huân đanh giọng nhắc nhở:
- Ngò.
Ngay lập tức em bé nằm im thinh thít, duỗi thẳng hai chân không quấy nữa. Rồi đưa mắt lén nhìn anh một cái thật nhanh. Thước lại đặt trên mông, Huân nhíu mày, vun thước liên tục đánh xuống. Anh không dùng hết sức để đánh cho em đau tái mặt làm gì, chỉ đủ cho da dẻ bạn nhỏ ửng hồng lên ba lằn thước. Đủ cho bạn ôm gối khóc đau đớn.
Đặt cây thước gỗ lên bàn làm việc, đẩy ghế vào cho gọn gàng. Đi qua nhìn cục Ngo Ngò dùng gối ôm để ngăn mình đừng khóc nữa, hành động đó anh không hài lòng.
YOU ARE READING
An Phúc - ĐI CHƠI KHÔNG VỀ NHÀ
Random[Huấn Văn] Bé Ngò ôm đồ từ quê ra thành phố còn bỡ ngỡ nên chạy qua sống với anh Huân. Ai ngờ từ bỡ ngỡ, em chuyển sang sang chấn luôn. Trong fic này, những chap có huấn sẽ viết bằng format số thứ tự chương trong [...].