Từ khi quyết định dấn thân vào học tập cùng công tác ở bệnh viện, anh suy nghĩ rất nhiều. Có vẻ anh sẽ ít về nhà hoặc ít dành thời gian cho Huỳnh. Điều đó khiến anh rất bận tâm.
Vừa mở cửa, trước mắt căn phòng đã gọn gàng ngăn nắp. Ngo Ngò rất ngoan, dù bận thế nào em cũng dọn dẹp xong tất thảy trước khi anh về. Đứa nhỏ còn làm được thế đấy, làm sao anh lại không sắp xếp nổi một ngày để dành cho thì giờ cho em.
Có bận tâm nghĩ là do anh đang tìm cớ thôi.
- Anh Huân về.
Cục chả giò hôm nay mặc đồ khủng long có hai cái cánh be bé, chạy qua ôm chầm anh. Theo thói quen, Huân xoa đầu bạn. Phải đấy, nếu bảo vì quá bận việc này việc kia nên phải cho Ngò thiệt thòi thì là anh đang bày lí do.
- Nhớ anh Huân không?
Thằng bé đung đưa cho cánh cũng bay theo.
- Có nhớ ạ.
Em mau chóng nhảy lên vài cái ra hiệu cho anh Huân bế mình. Từ ngày bạn nắm được bác Huân sẽ không nỡ từ chối bế em đâu thì em dựa vào hẳn. Gặp anh là không thèm chạm chân xuống sàn nữa. Dù sao bạn này cũng tí teo, bác bế gọn thế cơ mà.
- Ngo Ngò, nếu một lúc nào đó tôi ít gặp em hơn em có chịu không?
- Anh Huân đi học.
Huỳnh không có khờ tới mức không hiểu anh đang nghĩ gì. Em cũng nghe Cua kể ở viện dạo này rất lộn xộn. Từ lúc viện trưởng hiện tại sắp không trụ được, đến con trai ông lên thay, rồi đổi chuyển nhượng gì nữa rối lắm. Còn anh Huân của bạn Ngò kiểu gì chẳng vướng vào.
Thấy anh ngạc nhiên, em hất cằm tỏ vẻ tự hào.
- Ngò hong sao hết, anh yên tâm.
Thả bạn nhỏ xuống trước cái TV to, vì bạn muốn như thế. Sau đó nhìn Huỳnh chạy vào bếp, mở tủ lạnh và đem ra cho anh Huân một quả xoài to.
- Anh Huân cắt giúp Ngò...
Em vô tình nhớ ra điều gì đó, thu quả xoài lại.
- Thôi em tự cắt được.
Khi nãy em vừa nói mình sẽ ổn cho anh yên tâm. Thế nên làm sao có thể đến xoài còn không biết cắt được. Huỳnh bê xoài và dao ra, ngồi cắt một cách chăm chú. Trước khi thân với anh Huân, Huỳnh cũng tự làm mọi việc mà. Tại anh Huân cứ chiều em.
Vừa cắt xoài, vừa hạ quyết tâm, em sẽ không để anh Huân chiều hư mình nữa.
Ngày hôm đó, bạn Ngò từ chối ăn đồ anh nấu. Nhưng anh chỉ mới tháo tạp dề, đi qua kế bên Ngò đã làm thằng nhỏ xanh mặt, ngoan ngoãn ngồi vào bàn chờ ăn cơm. Cơ mà vẫn ấm ức lắm.
- Anh Huân chiều Ngò hư.
- Tôi không chiều em.
Anh mang tạp dề vào, tiếp tục xào rau. Bên cạnh là đĩa salad đã bày gọn ghẽ. Anh làm rau xào cho Huỳnh vì bạn này không giỏi ăn rau sống. Tắt bếp, anh gọi em ra bê bát và tô ra.
- Chuyện ăn của em là tôi trách nhiệm từ đầu rồi. Ăn xong tôi rửa vì em ăn đàng hoàng thì tôi cho em miễn rửa bát thôi.
![](https://img.wattpad.com/cover/332736652-288-k161765.jpg)
YOU ARE READING
An Phúc - ĐI CHƠI KHÔNG VỀ NHÀ
Random[Huấn Văn] Bé Ngò ôm đồ từ quê ra thành phố còn bỡ ngỡ nên chạy qua sống với anh Huân. Ai ngờ từ bỡ ngỡ, em chuyển sang sang chấn luôn. Trong fic này, những chap có huấn sẽ viết bằng format số thứ tự chương trong [...].