Tiểu cầu thì ra có màu vàng chứ không phải xanh lè. Huỳnh trơ mắt nhìn những giọt nước gọi là tiểu cầu rơi xuống và truyền vào tĩnh mạch của mình, lại những bịch tiểu cầu khác nằm trong máy lắc. Đã một giờ sáng, Huỳnh không ngủ nữa tại hải cẩu Rê Mí mắt lòi làm Ngò thấy mắc cười.
Em tự tìm thứ vui mà không phải làm phiền ai khác. Bốn mươi phút sau, tiểu cầu đã cạn sạch. Huỳnh ngồi dậy tìm điện thoại để gọi cho cô điều dưỡng.
- Chị chỉ Ngò thay đi ạ, Ngò làm cho.
- Em là bệnh nhân mà.
Cô điều dưỡng cười trừ. Bàn tay cô đặt lên đầu em dỗ dành, Ngò là một em bé rất hiểu chuyện. Em hiểu chuyện đến nỗi người ta thấy thẹn lòng và tự hỏi những phần vô tư như một em bé của em đi đâu mất rồi.
Dù cô không dạy, nhưng nhìn cô làm thì Huỳnh cũng hiểu sơ sơ. Phần chỉnh dây truyền thì hơi khó hiểu nên đợi cô rời đi thì em tra mạng cách chỉnh. Đợi tới bịch này truyền hết, Huỳnh bò dậy tháo bịch nước đó ra.
- Lắp dây vào trước nè.
Trong khi Huỳnh loay hoay dẫn truyền bịch tiểu cầu cho bản thân thì có hình bóng anh Huân vào từ lâu, đang tựa vào tường quan sát một em bé hư phá phách. Đến lúc em chỉnh nút trên dây truyền thì anh hết nhịn cười được, vì thế đi tới gần chộp lấy tay Huỳnh.
- Giỏi quá ha?
Huỳnh bị giựt mình, trợn mắt nhìn tay mình bị bàn tay lớn giữ lại rồi ép xoè ra. Huân đánh mạnh vào cái tay hư của bạn nhỏ, em mếu ngay.
- Sao không gọi điều dưỡng?
Em xoa lòng bàn tay đỏ ửng, ấm ức lắm.
- Ngò hông muốn làm phiền chị.
- Em mà gắn sai, xảy ra chuyện gì thì chị điều dưỡng chịu. Thế cái nào phiền cho chị hơn?
Trời đêm im lắng, Huỳnh cũng như bầu trời. Em cúi thấp đầu xin lỗi anh Huân. Sau đó ngồi im ru cho anh lắp lại nước truyền tiểu cầu cho. Như vậy là truyền ba bịch rồi, cũng gần ba giờ sáng, xem ra em chẳng ngủ được bao nhiêu.
- Biết một bịch này bao nhiêu tiền không?
- Năm chục nghìn ạ?
Anh nhếch mép, không có nhỏ xíu như thế đâu.
- Muốn có nhiêu đây tiểu cầu thì phải lọc từ một nghìn ml máu.
- Ba, ba trăm ạ?
- Năm trăm sáu mươi lăm ngàn, quen bác sĩ nên giá hữu nghị - Huân chỉnh xong thì ngồi xuống giường - Năm trăm, vì tụi nó trừ bớt vào lương tôi.
Ngò vừa nghe tới giá tiền liền xanh mặt. Kể cả bảo hiểm lẫn quan hệ thì vẫn đắt tiền như thế sao? Thôi em không phá nữa đâu. Dường như thằng bé đã hiểu được mình nhắc giá vì mục đích gì, em ngồi đờ đẫn rồi tụt dần xuống, nằm la liệt trên giường luôn.
Sang đây kiểm tra em có ngủ được không, xong việc thì anh phải quay về tiếp tục công việc. Mẹ của Huỳnh ngày mai mới vào đây chăm em được, nên đêm nay cứ bốn mươi phút anh sẽ qua xem rồi gọi điều dưỡng thay bịch khác cho em. Nhờ thế mà Huỳnh được ngủ ngon giấc đến sáng.
![](https://img.wattpad.com/cover/332736652-288-k161765.jpg)
YOU ARE READING
An Phúc - ĐI CHƠI KHÔNG VỀ NHÀ
Random[Huấn Văn] Bé Ngò ôm đồ từ quê ra thành phố còn bỡ ngỡ nên chạy qua sống với anh Huân. Ai ngờ từ bỡ ngỡ, em chuyển sang sang chấn luôn. Trong fic này, những chap có huấn sẽ viết bằng format số thứ tự chương trong [...].