#91

672 53 0
                                    

Ngày đó Diệp Hàn Thanh làm phẫu thuật, đúng là lễ trao giải thưởng Hoa Lan.
Trên mạng thảo luận khí thế ngất trời, Ôn Nhuận lại khẩn trương trông coi ở ngoài phòng giải phẫu.

Diệp Hàn Thanh đã đi vào ba tiếng, cậu cùng Cố Tư Niên ngồi ở trong đại sảnh chờ đợi, màn hình điện tử bên trên nhấp nháy hiển thị tiến trình phẫu thuật đang đến bước nào.

Ba tiếng Ôn Nhuận ngửa đầu nhìn, hầu như ngay cả tư thế cũng không đổi.

Cố Tư Niên ngồi ở bên cạnh cậu, bởi vì khẩn trương nên giọng nói có chút nhanh, "Đừng lo lắng, cậu đã mời đại sư tính qua, kiếp số của Hàn Thanh đều qua, sau này đều sẽ thuận lợi, giải phẫu sẽ không xảy ra sự cố."

"Cậu còn tin cái này." Ôn Nhuận miễn cưỡng cười cười.

Cố Tư Niên tự giễu cười cười, trong tay vân ve một chuỗi Phật châu gỗ, "Sức lực con người không thể bằng, cho nên chỉ có thể đem hy vọng ký thác ở trên người thần phật."
Ôn Nhuận nghĩ nghĩ, cảm thấy đạo lý này cũng đúng, cậu chắp tay trước ngực nhìn chằm chằm tên Diệp Hàn Thanh trên màn hình điện tử, trong lòng nói: Chỉ cần Diệp Hàn Thanh giải phẫu thuận lợi, cậu nguyện cả đời làm việc thiện để hoàn thành lời cầu nguyện.

Diệp Hàn Thanh tiến hành giải phẫu đã năm tiếng, thời điểm được đẩy ra từ phòng giải phẫu, thuốc gây tê còn chưa hoàn toàn hết tác dụng, hắn chỉ kịp nhìn Ôn Nhuận một cái, liền rơi vào hôn mê.

"Giải phẫu thế nào rồi?" Ôn Nhuận nhìn hộ sĩ đem người đẩy vào thang máy, hỏi.

"Giải phẫu rất thuận lợi, nhưng vẫn phải ở ICU quan sát cả đêm, nếu tất cả bình thường, hẳn là tương đối lạc quan." Triệu Trình nói.

"Được, cảm ơn." Ôn Nhuận hướng Triệu Trình nói lời cảm ơn, mới cùng Cố Tư Niên tiến vào khoa nội trú.
Diệp Hàn Thanh đã được chuyển vào ICU, người nhà không thể đi vào, chỉ có thể ở bên ngoài chờ.

Ôn Nhuận đem tất cả đồ dùng phòng ICU yêu cầu đều chuẩn bị tốt đưa cho hộ sĩ, liền cùng Cố Tư Niên tiếp tục trông coi ở bên ngoài.

10 giờ sáng bắt đầu giải phẫu, hơn nữa còn thời gian chuẩn bị, hiện tại đã hơn 4 giờ chiều.

Cố Tư Niên nhẹ nhàng thở ra một hơi, đối với Ôn Nhuận nói: "Đêm nay cậu ở lại đây trông, con trở về nghỉ ngơi thật tốt đi.

Ngày mai nó tỉnh, sẽ đổi cho con tới."

Ôn Nhuận nghĩ nghĩ, cảm thấy hai người ở cùng một chỗ cũng không ổn, liền gật đầu đồng ý, "Vậy con đi mua cơm tối cho cậu."

Đưa cơm tối cho Cố Tư Niên xong, Ôn Nhuận mới lái xe trở về.

Trong nhà không có người, bên ngoài hoàng hôn xuyên thấu qua cửa sổ ban công sát đất rọi vào, toàn bộ phòng ở đều phảng phất như bao phủ một tầng ánh sáng u ám.
Ôn Nhuận ngồi xuống ghế sô pha, bỗng nhiên cảm thấy phòng này an tĩnh làm cho người cảm thấy có chút tịch mịch.

Giơ tay xoa xoa mặt, Ôn Nhuận nhớ tới Diệp Hàn Thanh đang ở bệnh viện, bỗng nhiên cảm thấy, chờ chân Diệp Hàn Thanh tốt lên, hai người có thể cùng nhau nuôi một con chó, tốt nhất là nên hoạt bát một chút, như vậy mặc kệ là ai một mình ở trong nhà, đều sẽ không cảm thấy tịch mịch.

Idol Cùng Tổng Tài Tàn Tật Công Khai Rồi!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ