Chương 1

6.8K 596 0
                                    

Trong một con hẻm nhỏ tăm tối.

Một cuộc rượt đuổi không thấy hồi kết từ một nhóm người lạ mặt, mục tiêu là thanh niên trẻ đang chạy phía trước, ngoại hình khoảng chừng hai mươi mấy tuổi đầu.

Đầu tóc đen xù rối loạn, cộng thêm cơn mưa nhỏ kéo dài không dứt, làm cho người từ trên xuống dưới chỗ ướt chỗ không đầy khó chịu.

Takemichi tặc lưỡi một cái, nhanh chân rẽ vào một thùng rác lớn sau cột điện.

Cậu thở dốc ngồi sát vào tường, cảnh giác những bước chân đang chạy đến gần.

"Này, mất dấu cậu ta rồi."

"Mau chóng lục soát đi! Cậu ta không thể chạy xa được đâu."

"Nhanh cái chân lên, nếu không muốn thủ lĩnh đánh chết hết cả bọn!"

Sau một lúc phân công, nhóm người thân hình đô con đã chia ra nhiều hướng khác nhau đi tìm. Đôi tai không còn nghe thấy tiếng bước chân hay giọng nói nào xung quanh. Takemichi gượng người, tay chống vào tường đứng dậy thăm dò.

Xác định không còn một ai, lúc này cậu mới yên tâm, ngồi phịch xuống mà thở phào một tiếng.

Hay thật, cậu đã làm gì mà vướng vào mối rắc rối này vậy?

Kể lại khoảng tiếng trước, Takemichi thong dong đến nhà Hina. Chủ yếu là gặp mặt em trai cô ấy - tức Naoto, mục đích chính là cái bắt tay để quay về tương lai.

Vì ở quá khứ này cậu đã hoàn thành xong tất cả, không một ai phải chết, mọi người đều ổn và không cần bận tâm đến chuyện gì.

Takemichi thấy mình không còn việc nào nữa, nên đã suy nghĩ thông suốt mà ra quyết định cuối cùng.

"Là anh sao, Takemichi-kun?"

Naoto mở cửa ngạc nhiên nhìn cậu. Và gần như hiểu được điều gì, thằng bé nhanh chóng đáp: "Chị em hiện giờ không có ở nhà."

Lắc đầu biểu thị không phải, cậu cúi người ngang tầm Naoto.

"Anh không đến gặp Hina, anh đến để gặp em."

Takemichi cười tươi bảo, làm Naoto mặt mày hơi đỏ. Bước ra khỏi cánh cửa, Naoto gật đầu, hỏi cậu tìm mình có việc gì.

"Anh muốn chúng ta bắt tay nhau. Có được không?"

Nhìn vào cánh tay đang đưa về phía mình, Naoto có chút do dự. Yêu cầu có hơi kỳ lạ thì phải. Suy nghĩ trong đầu là thế, nhưng cánh tay đã đưa lên nắm lấy bàn tay cậu. Dù gì cậu cũng là ân nhân giúp mình khỏi đám bắt nạt, chỉ là một cái bắt tay thôi, đâu có mất mát gì.

Chăm chú nhìn vào tay của Naoto chạm vào bàn tay cậu. Takemichi lập tức cảm nhận dòng điện quen thuộc xuyên qua lòng bàn tay, dần dần chảy dọc cả cơ thể. Ngay sau đó mọi thứ đều tối đen như mực.

Khi lần nữa mở mắt, Takemichi ngạc nhiên nhìn con đường phía trước.

"Mình đang ở đâu vậy?"

Takemichi đứng ở một con đường lớn, trên đường chỉ có vài người đi lại. Xung quanh là những ngôi nhà cao tầng, cửa hàng, quán xá, tất cả đều có mặt đầy đủ.

[AllTakemichi] Cuộc Sống Hòa Nhập Thật Không Dễ DàngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ