Chương 9

3.2K 512 5
                                    

Sau bữa ăn, Chifuyu lấy lý do cửa tiệm đông khách nên phải về sớm. Chừng nào có thời gian, sẽ qua chở cậu đến tiệm. Takemichi đồng ý gật đầu, hai người trao đổi số điện thoại cho nhau rồi tạm biệt.

"Thế mày còn ở đây làm gì?"

Mitsuya khoanh tay, nhân lúc Takemichi quay đầu ra cửa, dùng chân đá người bên cạnh.

"Ây da, trời còn chưa tối, Taka-chan gấp cái gì?"

Xoa cái chân bị Mitsuya đá vào, Hakkai nhăn mặt than thở.

"Ăn rồi, định ngủ ké?"

"Thì có sao?" Hakkai bĩu môi, liếc nhìn anh. "Bây giờ đến tổ chức chỉ có chôn đầu vào công việc, về nhà chỉ cần đụng mặt chị Yuzuha là lại lôi đầu đi chụp hình. Mày thấy đó, chẳng có thời gian để thở, mệt mỏi muốn chết nên cũng phải nghỉ ngơi chứ."

Mitsuya cắt ngang. "Nhưng đây là nhà tao."

Hakkai thừ người ra im lặng. Có cần ghét hắn tới vậy không?

Cuối cùng, hắn cũng đuối lý mà chấp nhận. "Được rồi, được rồi. Công việc ở tổ chức tao sẽ làm một nửa."

Mitsuya lúc này mới bỏ bộ mặt không vui mà mỉm cười. "Lời đã nói ra, nhất định không nuốt lời."

Quá tốt, thế thì anh sẽ có thời gian bên cạnh Takemichi nhiều hơn.

Một cuộc giao dịch ngầm đã được hoàn thành, cùng lúc đó, Takemichi đi tiễn Chifuyu đã quay trở lại. Bước vào phòng thấy hai người đang trò chuyện, cậu tò mò.

"Đang nói gì thế?"

"À không có gì, chỉ là bàn chuyện công việc thôi." Mitsuya cười xua tay.

Takemichi gật đầu, chuyển sang chuyện khác. "Ngày mai tụi mày đi làm rồi phải không?"

"Ừ, công việc cũng nhiều lắm, đâu thể bỏ được." Nói rồi, Hakkai quàng tay qua vai cậu kéo gần, hắn cười tươi: "Nên bây giờ vẫn còn thời gian, mày phải thưởng thức những món đồ mà tao với Taka-chan đã cực lực lựa chọn. Đi nào."

Takemichi chưa kịp trả lời đã bị Hakkai đang vui vẻ lôi kéo vào phòng khách. Mitsuya phía sau thấy cảnh này cũng cười trừ.

Thôi kệ, lâu lắm rồi căn nhà này có nhiều tiếng nói như vậy. Nghĩ thế trong đầu, anh cũng tiếp nối theo sau vào phòng.

Khác so với không khí hoà hợp ở đây, ở phía bên kia, Chifuyu không được suôn sẻ cho lắm.

Nói là về phụ giúp cửa tiệm, nhưng khi thay đồ xong rồi. Ngoài việc nhìn chằm chằm Baji và Kazutora với bộ mặt muốn nói lại thôi, hắn hết vò đầu lại xoa cằm, đi vòng vòng quầy thu ngân, đến cả con mèo thường ngày hắn luôn vuốt ve cũng không chạm tới một lần.

Kazutora đang ôm thùng đồ đưa mắt nhìn Baji, ám chỉ tên đó hôm nay bị gì vậy. Gã nhún vai, ý bảo bản thân cũng chẳng biết.

Đến sáu giờ cửa tiệm đóng cửa, bầu trời sắc cam cũng dần ngã sang màu đen. Đứng trước tủ đồ cá nhân chung của ba người, Chifuyu mở ra lục lội, như đang tìm kiếm thứ gì. Giấy tờ lã chã rơi xuống đất, khiến cho xung quanh trở nên bừa bộn. Baji nhìn cảnh này không nhịn nổi mà lên tiếng.

[AllTakemichi] Cuộc Sống Hòa Nhập Thật Không Dễ DàngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ