Chương 2

4.6K 623 25
                                    

Bộ mặt ủ rũ, cơ thể lê từng bước đi trên con đường, Takemichi thở dài.

Trong người không tiền, không điện thoại, không người quen. Cậu chả còn có nhà nữa, như một kẻ vô gia cư thì bây giờ sẽ đi đâu.

Càng suy nghĩ nhiều, Takemichi phát ra một tiếng cằn nhằn.

Như nào bỗng nhiên ba mẹ lại chuyển sang nước ngoài, không có cái gì để lại cho cậu. Đúng thật là kì lạ.

Takemichi dừng lại, cậu nghĩ chuyện này có liên quan đến việc bắt tay không gian ấy nhỉ. Không lí nào khi cậu đã trưởng thành mà bản thân không có một công việc hay phòng trọ nào? Và bộ đồ cậu đã gặp Naoto lúc trước, nó cũng theo sau cậu tận mười mấy năm?

"Haizz..."

Được rồi, quá nhiều thứ để giải đáp, cậu sẽ chấp nhận sự thật này.

Tốt nhất nên để nó sau đầu, hiện giờ cậu đang tìm một chỗ nghỉ ngơi. Trời sắp tối, cậu cần phải đi ra công viên gần đây ngủ tạm một đêm, chứ đi lang thang kiểu này cũng không phải là cách.

Lỡ mà gặp mấy tên côn đồ thì-

"Tụi bây nghe rõ đây. Theo mệnh lệnh của thủ lĩnh, phải bắt những thằng có mái tóc hơi xoăn màu vàng hoặc đen. Đôi mắt màu xanh dương và chiều cao khoảng m65. Hiểu chưa?"

"Đã nghe rõ! Thưa đội trưởng."

Takemichi."..."

Đúng là trong cái rủi lại có cái xui, Takemichi cảm thấy hối hận khi đến gặp Naoto mà quên coi ngày.

Lặng lẽ quay gót, quay đầu là bờ. Cậu thà ngủ bờ ngủ bụi ở ngoài đường, còn hơn là bị đám đó bắt lại, rồi mần thịt hay làm gì thì cậu chả biết.

Nghĩ thôi, đã ớn lạnh cả người.

Đang âm thầm từng bước trở lại đường cũ, bỗng một tên trong đám đó chú ý tới cậu. Cho dù chỉ nhìn từ sau, nhưng hắn có thể thấy mái tóc xoăn màu đen và chiều cao tương ứng. Mọi thứ đều ổn, thiếu mỗi đôi mắt xanh. Thế là không đợi Takemichi tiến thêm bước nữa, hắn nhanh chóng la lên.

"Ê, tên kia. Tiền rớt nè! Mau quay lại lấy nhanh."

"Hả? Mình rớt riền?"

Takemichi không ngần ngại quay đầu nhìn xuống dưới đất, mong muốn thấy được tờ tiền làm rơi. Mà khoan, cậu làm rớt kiểu gì trong khi trong túi chả có một xu? Lừa người à.

Tức giận chuẩn bị chửi lại, Takemichi lập tức nuốt vào số chữ đã tới bên miệng. Nguyên đám người đó đang dùng ánh mắt khủng bố nhìn chằm chằm vào cậu, khiến Takemichi đứng chôn chân tại chỗ không dám nhúc nhích.

Tên đội trưởng nhìn cậu suy xét. Mái tóc đen, con trai cao khoảng mét sáu, đôi mắt xanh dương. Mọi yếu tố đều trùng khớp mà thủ lĩnh đã giao cho bọn hắn tìm người lâu nay.

Lần nào bắt người có những đặc điểm đấy về đều không phải là người thủ lĩnh cần tìm. Khiến bọn hắn trong suốt mấy năm trời cứ tìm kiếm một người như thế mãi, riết rồi lầm tưởng thủ lĩnh hoang tưởng ra người như vậy để cho bọn hắn có công ăn việc làm không ấy chứ.

[AllTakemichi] Cuộc Sống Hòa Nhập Thật Không Dễ DàngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ