Chương 20: Trở về

141 7 0
                                    

Chuyện đó đã trôi qua được 3 ngày. Lúc này, cả nhóm của Crocodile đã bay về nhà của mình, nơi mà hắn đã rời đi được vài tuần liên tiếp. Về đến nhà, việc đầu tiên hắn làm chính là xử lí cô ả nội gián ở trong công ty của mình.

Sáng hôm sau, từ 1 chiếc xe sang trọng Hắn bước xuống hiên ngang tiến vào bên trong, ai cũng cúi đầu chào hắn. Trợ lý của hắn, biệt danh là Mr.1, đã đến bên cạnh hắn và báo cáo những việc mà ả Makao đã gây ra. Ả ta hóng hách, ỷ lại hắn mà hoành hành ở công ty, không xem ai ra gì. Hắn nổi điên lên và tiến đến phòng làm việc của hắn. Vừa bước vào, đập vào mắt hắn là cảnh Makao đang lục lọi mấy ngăn kéo của hắn để tìm thêm 1 số tài liệu mật rồi bỏ trốn khỏi đây.

Ả ta hoảng sợ khi thấy hắn đang ở trước mắt mình, run rẩy lên tiếng:

"Makao: A...anh Croco!!! S..sao anh lại về rồi??!"

Hắn nhếch môi cười lạnh 1 tiếng.

"Crocodile: Đây là công ty của ta, sao ta lại không được ở đây chứ?"

Ả ta lắp bắp vài ba tiếng nhưng vì quá run nên chẳng nói đc câu nào.

"Makao: Không...Em không phải có ý đó!! Em vào đây chỉ..chỉ để dọn dẹp mà thôi!!!"

Chẳng để ả nói thêm câu nào, hắn gọi người mang ả ra ngoài.

"Crocodile: Mau mang con Ả này đi đi, cho bọn lính chơi hay giết cũng được, tuỳ ý các ngươi."

Mấy tên thuộc hạ nghe được những lời này từ ông chủ thì vui như mở hội, còn ả thì kêu gào van xin trong tuyệt vọng, nhằm mong được sự tha thứ nhưng hắn chỉ để ngoài tai mà thôi. Hắn tựa lưng vào ghế rồi lấy tay xoa xoa trán, hắn nhớ lại lúc mình đã nói những lời nói cay đắng đó với đứa em trai của mình, rồi lại thở dài.

Sau 1 hồi, hắn nhấc máy và gọi cho 1 số quen thuộc, đó là Ichiji. Được 1 lúc thì cũng đã có người nói vọng ra từ chiếc điện thoại của hắn, 1 giọng nói quen thuộc nhưng có gì đó lạ lắm.

"Crocodile: Nè nhóc, nhớ ta chứ?"

Người ở đầu dây vên kia như vẫn còn ngái ngủ nên vẫn chưa nhận ra hắn là ai, mở lời bằng 1 giọng điệu lười biếng.

"Ichiji: ai vậy, mới sáng sớm mà gọi như vậy là bất lịch sử lắm đấy biết không?"

Hắn bật cười vì tên nhóc này chẳng thay đổi gì cả.

"Crocodile: Nè nhóc con, không nhớ ông chủ quá bar của nhóc sao? Mới có vài tuần mà đã quên rồi sao?"

Ichiji mọc 1 dấu chấm hỏi to đùng ở trên đầu, rồi sau đó ngồi bật dậy ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa vì đã nhớ ra người này là ai.

"Ichiji: CHÚ CROCO!!!"

"Crocodile:nhớ ra rồi sao nhóc."

"Ichiji: Chú làm gì mà mất tích gần hơn 1 tháng này vậy, cháu cứ tưởng chú té sông chết mất xác rồi chứ!!"

Crocodile quát thẳng vào trong điện thoại.

"Crocodile: TÊN NHÓC THỐI!! MI TRÙ ẺO TA VỪA THÔI!! Hzzz, mà tối nay ta sẽ mở quán đấy, lo mà nói cho 3 đứa kia để chuẩn bị đi đấy."

Gặp được định mệnh [One Piece] Drop!!!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ