Khi trở lại biệt thự, đôi mắt Phương Lâm đã hoen đỏ, vào lúc này, cậu tỏ tường tất thẩy những năm tháng qua, nhớ ra mọi thứ, cũng hiểu rõ rất nhiều chuyện. Lòng cậu nặng trĩu, cảm giác nghẹn ngào cứ vờn quanh trực chờ bóp nghẹn trái tim.
Tại sao Dương Minh lại phải chịu đựng tất cả những chuyện đó? Bản nhạc cuối cùng trở nên u ám là vì ngài đã biết rõ sự thật, kẻ giết cả gia đình mình lại chính là cha của cô gái mà ngài yêu. Ngài ôm thứ tình cảm đó rời khỏi cô, sau đó lại nhận lấy mọi tội lỗi của kẻ thủ ác. Để rồi mỗi khi cô gái ấy nhớ về ngài chỉ là một mảng ký ức sáo rỗng khiến cô lạnh sống lưng. Cô quên đi ngài và kết hôn với người khác, cùng người ta hướng đến tương lai mà ngài đã bỏ lỡ. Còn ngài thì sao? Bức tranh chưa hoàn thiện. Tiền thì chắc là đã tích đủ. Chiếc nhẫn cưới ở trong rương hai mươi năm đến bao giờ nó mới có cơ hội nằm trên tay cô gái ấy...?
Có lẽ chẳng bao giờ...
Nhìn thấy Dương Minh đang cau mày đứng chờ cậu trước cửa, nước mắt cậu đã chẳng thể ngăn được nữa. Cứ như vậy mà khóc.
"Phương Lâm..."
Dương Minh còn đang tức giận vì Phương Vũ tự ý đưa Phương Lâm ra ngoài, nhìn thấy Phương Vũ chưa kịp mắng vài câu thì đã bị nước mắt của Phương Lâm tưới nguôi cơn giận.
"Sao vậy con?"
"Ba đáng thương quá..." Phương Lâm vừa khóc vừa nói.
Dương Minh: "..."
Rose vẫn luôn kè kè Dương Minh nãy giờ, chờ đợi Dương Minh mắng hai kẻ kia. Nào ngờ lại được nghe thấy thằng nhóc xinh đẹp nói Dương Minh đáng thương, trần đời chỉ có kẻ nói Dương Minh đáng sợ chứ làm gì có kẻ cả gan nói ngài đáng thương cơ chứ?
Đúng là càn rỡ!
Dương Minh không hiểu chuyện gì, ngài liếc mắt nhìn Phương Vũ. Chỉ thấy kẻ đầu xỏ nhún vai cười nhạt.
Dương Minh dỗ mãi Phương Lâm mới thôi khóc, sau khi bảo Rose đưa cậu vào trong ngài mới lên tiếng chất vấn Phương Vũ.
"Hôm nay cậu đưa thằng bé đi đâu?"
Phương Vũ thản nhiên nói:
"Đi xem bí mật của anh."
"Cậu..."
"Tôi hứa với Phương Lâm đợi nó khôi phục ký ức tôi sẽ đưa nó quay về thành phố S."
Tâm trạng Dương Minh không mấy vui vẻ, ngài đè thấp giọng nói:
"Cậu đi đâu thì đi, thằng bé ở đây."
Thái độ của Phương Vũ cũng chẳng chịu thua thiệt: "Phương Lâm muốn về thăm mẹ nó. Ngày hôm nay nó có vẻ nhớ ra không ít chuyện."
Phương Vũ thấy ánh mắt của Dương Minh xao động, anh vỗ vai Dương Minh nói, giọng điệu lạnh tanh nhưng ý tứ lại hết sức cợt nhả: "Yên tâm, thằng bé sẽ quay về với anh thôi. Vì anh đáng thương mà."
***
Sau cái ngày trở về từ phòng nhạc cũ, kết hợp cùng với điều trị chuyên nghiệp. Chỉ trong hai tháng, ký ức của Phương Lâm đã khôi phục hoàn toàn. Thật ra Phương Lâm đã nhớ ra tất cả mọi thứ khi cậu nhìn thấy hình vẽ của mẹ trong phòng nhạc cũ, hai tháng qua chỉ là để cậu quen với những sự thật đã xảy ra, rằng cơ thể cậu đã bị xâm phạm bởi chính người thân của mình, và rằng cậu không chỉ là hoàng tử nhỏ của mẹ mà còn có một người cha luôn âm thầm bảo vệ cậu bằng mọi giá. Thật đớn đau nhưng cũng thật may mắn...
BẠN ĐANG ĐỌC
[Đam Mỹ] Tình Nhân Là Em Trai Tôi!
RomanceThể loại: Hào môn thế gia, tình hữu độc chung, gương vỡ lại lành. Cao phú soái, lưu manh, anh trai công × xinh đẹp, quá khứ không mấy tốt đẹp em trai thụ. Văn án: Cha của hắn tái hôn với một người phụ nữ xinh đẹp và giàu có, điều đáng nói là đứa con...