Chương 8: Tôi tin em.

7.1K 414 62
                                    

"Phương Lâm!" Một nam sinh từ xa gọi cậu, y tươi cười đi về phía cậu.

"Tần Viễn, cậu đi học rồi!"

"Ừm hôm qua tôi có hơi mệt nên xin nghỉ, mà... thứ bảy tụi mình phải làm lại bài kiểm tra đấy..." Tần Viễn, không rõ y đang ám chỉ điều gì.

"Tôi biết rồi."

"Nhưng tôi không ngờ là cậu lại được 100 điểm đấy, lúc tôi đọc mấy câu hỏi cuối cũng phải suy nghĩ một hồi lâu mới giải ra được vậy mà hình như cậu đã làm xong từ lâu luôn rồi, cậu giỏi thật!" Lúc Tần Viễn nói câu này trên môi cũng đồng thời hiện lên nụ cười đặc trưng của y.

Lúc kiểm tra Phương Lâm và Tần Viễn được phân vào cùng một phòng, Phương Lâm chỉ làm bài đúng 15 phút sau đó liền úp mặt xuống bàn, ngủ say. Trong phòng thi ai cũng tưởng cậu trâu bò, nhưng họ đâu có biết cậu không biết làm nên khoanh đại cho xong bài thi.

Phương Lâm đột nhiên cảm thấy nụ cười của Tần Viễn có chút cứng nhắc, có chút gượng gạo cũng có chút giả tạo...

"Không có, mấy câu rất khó là tôi chọn bừa."

"Dù sao thì tôi cũng tin cậu không ăn cắp đề kiểm tra."

Cảm giác nghi hoặc ngày càng dâng cao trong lòng Phương Lâm.

"Đề kiểm tra mất vào đêm trước ngày kiểm tra, dù tôi có bản lĩnh ăn cắp cũng không có bản lĩnh học thuộc đáp án trong một đêm." Phương Lâm nói rồi cười đầy ẩn ý :"Cậu biết mà Tần Viễn."

Tần Viễn bỗng dưng mất tự nhiên, y lấy cớ đến lớp học tự chọn rồi chào tạm biệt Phương Lâm. Phương Lâm nhìn theo bóng lưng Tần Viễn rời đi, trong đầu cậu nảy ra vô số suy nghĩ khác nhau.

"Hey, không phải là là bạn học Phương đây sao?"

Một tên to lớn, tóc vàng ngắt ngang dòng suy nghĩ của cậu. Phương Lâm chán ghét nhìn Nolan cùng đám tùy tùng của hắn bước về phía mình. Phương Lâm vừa nhìn thấy hắn đã quay ngoắt bỏ đi nhưng hai tên đi phía sau hắn lại tiến lên chặn đường cậu lại.

"Chạy đi đâu thế, ăn trưa cùng nhau đi." Nolan khiêu khích nhìn cậu. Ngày hôm nay hắn còn chẳng thèm mặc đồng phục đi học, từ trên xuống dưới là một bộ đồ màu đen nhìn vô cùng thời thượng, lỗ tai hắn xỏ kín khuyên, phụ kiện bạc hầm hồ giăng đầy người, hình xăm trên tay và trên cổ ẩn hiện đằng sau lớp áo, nhưng gương mặt đẹp đẽ của hắn lại mang theo hào quang của một tên thần tương nổi tiếng, ngông cuồng nào đó hơn là một tên đầu gấu học đường.

"Tôi từ chối thì sao?" Phương Lâm chán ghét hỏi.

"Vậy thì tôi vẫn sẽ đứng đây chặn đường cậu, chắc là cậu không thấy phiền đâu nhỉ?"

Nolan thấy cậu vẫn không chịu thoả hiệp hắn cúi sát xuống gần cậu, Nolan cao vừa đúng một mét chín mà Phương Lâm thì chỉ đứng đến ngực hắn, khi mặt của hắn chỉ ở cách mặt cậu năm cm, tay đặt trên vai cậu, nhìn từ góc độ phía sau hắn như đang ôm trọn cả người cậu vào lòng vậy.

"Nhưng mà bạn học Phương, làm sao đây? Cậu không thấy phiền nhưng người khác thì có."

Phương Lâm nhìn quanh, đám người bọn Nolan chặn ở ngay hành lang khiến không một học sinh nào dám đi qua ngay cả giáo viên vì lo sợ gia thế của hắn nên cũng ngại nhắc nhở. Phương Lâm đành miễn cưỡng đồng ý đi ăn cùng hắn, vừa bước vào canteen mọi người đã sôi nổi bàn luận:

[Đam Mỹ] Tình Nhân Là Em Trai Tôi!Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ