Sáng sớm, lúc mọi người thức dậy thì phát hiện Tô Bảo bị mắc kẹt trên lan can.
Biểu cảm của các cậu là thế này: (⊙ˍ⊙)
Tô Tử Hi không khách khí mà cười ra tiếng, vừa cười vừa nói 'ngốc quá', Tô Bảo trên mặt có chút bất mãn.
"Không được cười!" Bé tức giận nhìn chằm chằm Tô Tử Hi.
Tô Dịch Thần đặt tay lên miệng, ho nhẹ, không giấu được nụ cười nơi đáy mắt.
Tô Bảo tuy rằng có chút khổ sở, bọn hắn cũng rất lo lắng cho bé.
Nhưng......
Lo lắng cũng không ngăn họ thấy buồn cười.
Chỉ có Tô lão phu nhân là thật sự vội vàng, bà không ngừng trách mắng: "Cười cười cười, các ngươi cười cái gì, mau đem Tô Bảo xuống đi!"
Tô Tử Lâm vội vàng nói: "Con sẽ gọi 119 ngay bây giờ."
Tô Bảo sửng sốt, lập tức phản bác: "Không, cậu hai, cậu đừng gọi."
Bé biết 119. Khi bé ở Nam Thành, có một ngôi nhà bị cháy, bé đã nhìn thấy những người lính cứu hỏa xông vào lửa một cách dũng cảm và không sợ hãi.
Kể từ lúc đó, anh lính cứu hỏa thực thụ giống như một siêu nhân giải cứu thế giới trong tâm trí bé, và họ là thần tượng của bé.
Làm sao bé có thể để thần tượng của mình nhìn thấy hình ảnh ngu ngốc của mình thế này được?
Tô lão phu nhân không biết Tô Bảo đang suy nghĩ cái gì, vội vàng nói: "Tô Bảo, ngoan, rất nguy hiểm, chú lính cứu hỏa sẽ tới cứu con, được không?"
Làm sao bà có thể biết được đứa trẻ này lại có 'lòng tự trọng' mạnh mẽ như thế nào chứ.
Tô Bảo kiên trì nói: "Bà ngoại, con, con có thể tự chui ra được, chờ con..."
Bé hít một hơi thật sâu rồi kéo mạnh.
'Bụp' một tiếng đập vào cái đầu nhỏ, có hơi đau.
Kỷ Trường: "..."
Hắn che mặt.
"Này, này, đừng làm thế, trông thật ngu ngốc." Hắn nói, "Thử phá lan can sắt đi."
Tô Bảo: "?"
Bé có thể phá vỡ nó sao?
Kỷ Trường dựa vào lan can, nhàn nhã nhìn đầu củ cà rốt nhỏ bị kẹt.
"Nếu không, con cảm thấy cái vòng tay màu đỏ mà sư phụ đưa cho con là để làm gì?"
Tô Bảo nhìn vòng tay đỏ trên cổ tay.
Phía sau, Vệ Uyển đứng ở cửa lạnh lùng nhìn.
Có thế cũng để bị kẹt, đứa trẻ này thực sự ngu ngốc.
Thấy những thành viên khác của nhà họ Tô phản ứng nhanh chóng, mỗi người đều tỏ ra rất quan tâm, người cần lấy thang thì lấy thang, người cần lấy đệm hơi thì lấy đệm hơi.
Vệ Uyển lại cảm thấy khó chịu.
Không phải nó chỉ bị kẹt ở tầng hai thôi sao? Làm gì mà phải lo lắng thế chứ?
BẠN ĐANG ĐỌC
Phúc Bảo Ba Tuổi Rưỡi, Được Tám Người Cậu Chiều Chuộng
HumorDich/Edit by Thảo Phạm Thể loại: Tâm linh, Linh dị, Hài hước,Tiểu thuyết, Huyền huyễn, Ngôn tình, Đô thị, Hiện đại, Khác... Văn án 1: Mẹ kế ngã cầu thang sảy thai, Tiểu Tô Bảo bị phạt quỳ trong tuyết một ngày một đêm, bị coi như sao chổi mà đuổi ra...