Từ bệnh viện ra, Hoắc Nam Phong không có về nhà cũ, mà là đi tới biệt thự chỗ Thẩm Thần.
Hắn cho rằng Thẩm Thần về trước, ai ngờ mở cửa, trong phòng khách lại đen như mực, đèn không có mở, phòng ngủ cùng phòng cho khách cũng không thấy bóng dáng Thẩm Thần , gọi mấy cuộc điện thoại cũng đều tắt máy.
Nếu không phải hành lý của Thẩm Thần còn ở đây, Hoắc Nam Phong thiếu chút nữa cho rằng cậu đã chạy trốn.
Lúc này đã là hơn hai giờ sáng, Hoắc Nam Phong vừa mệt vừa mỏi, nào còn có tinh lực đi so đo việc Thẩm Thần không có trở về càng không có tâm tình nghe điện thoại của Tô Tiêu gọi đến, liền đi đến sofa đi ngủ.
Thẳng đến ngày hôm sau tỉnh lại, Hoắc Nam Phong mới phát hiện Thẩm Thần cả đêm không có trở về, lại gọi lại ba cuộc điện thoại, vẫn là kia tiếng nói máy móc phát ra từ điện thoại trả lời.
Cái này làm Hoắc Nam Phong bực bội.
Tắt cuộc gọi đi, đem thư ký Trần còn đang trong giấc mộng gọi dậy: "Đi tra xem Thẩm Thần tối hôm qua ở nơi nào, với ai!"
"Vâng." Thư ký Trần nháy mắt thanh tỉnh, nhanh chóng gọi điện thoại cho người đi tra danh sách người thuê khách sạn tại A thành.
Hoắc Nam Phong lái xe trở về nhà cũ, ở dưới lầu phòng khách gặp phải Hoắc lão ra tử.
Hoắc lão gia tử thấy hắn một thân chật vật, trên quần áo còn có vết máu, nhíu mày hỏi: "Sao lại thế này?"
Hoắc Nam Phong bình tĩnh mà nói: "Tối hôm qua tập đoàn có việc gấp cần châu xử lý, trên đường trở về gặp được một Omega động dục, lúc đó còn bị một Alpha động dục làm bị thương."
Omega ở nơi công cộng phát tình làm cho tin tức tố của Alpha rối loạn , cũng không hiếm lạ, cho nên Hoắc lão gia tử không có hoài nghi, hỏi: "Bị thương nặng không?"
"Trên vai bị người đâm một nhát." Hoắc Nam Phong không phủ nhận, đem bả vai chỗ thương cho Hoắc lão gia tử xem "Việc bên Úc Châu kia, chỉ sợ ông phải cho người khác đi xử ký rồi."
Vừa dứt lời, trên cầu thang truyền đến tiếng " Bịch bịch bịch" dồn dập, chỉ thấy Tô Tiêu từ trên lầu chạy như bay xuống dưới, trực tiếp bổ nhào vào trong lòng ngực Hoắc Nam Phong.
"Nam Phong ca ca, anh bả vai làm sao mà bị thương thế?" Tô Tiêu ôm lấy cánh tay Hoắc Nam Phong, hai mắt phiếm hồng, mày đẹp nhíu lại, khuôn mặt tinh cảo tràn đầy đau lòng cùng lo lắng.
Để qua mắt Hoắc lão gia tử, Hoắc Nam Phong thần sắc như thường, giơ tay xoa xoa mái tóc dài của Tô Tiêu, an ủi cô nói: "Không có việc gì, một chút vết thương nhỏ mà thôi."
Tô Tiêu đau lòng mà nói: "Bị như thế này mà còn bảo là vết thương nhỏ sao......"
"Tiêu Tiêu, anh có chút mệt mỏi, anh trước tiên muốn nghỉ ngơi một chút, đợi chút em pha ly trà an thần mang vào cho anh nhé." Hoắc Nam Phong ngữ khí cùng thần thái đều rất ôn hòa.
Nhưng mà Tô Tiêu nghe được "Trà an thần" ba chữ này, trong lòng run lên, đã chột dạ lại có điểm sợ hãi, cảm thấy Hoắc Nam Phong đã biết cái gì.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng - Giang Hoa Tự Hỏa
Ficción GeneralTác giả: Giang Hoa Tự Hỏa Thể loại: Hào môn, ngược văn, HE, sinh con, gương vỡ lại lành, trước ngược thụ sau ngược công Văn án 【 Vả mặt, tra công biến trung khuyển, sau ly hôn tra công ngoài miệng nói không yêu, thân thể lại rất thành thật 】 Thời đi...