Đem hắn là thế thân giới thiệu cho chính chủ nhận thức?
Đây là nhục nhã hắn hay nhục nhã Cố Tiêu? Mệt cho vậy mà Hoắc Nam Phong vẫn nói được!
Thẩm Thần phì cười, châm chọc nói: "Như thế nào, lại tưởng đem tôi đi ra ngoài cho bạn của anh tìm niềm vui? Nhưng tôi mang hài tử, không có biện pháp cho các người biểu diễn miệng đối miệng đút rượu, anh vẫn là tìm người khác đi."
Đây là lần trước ở ghế lô Hoắc Nam Phong buộc hắn dùng miệng đút rượu!
Hoắc Nam Phong thần sắc hơi hơi cứng đờ, ánh mắt tựa hồ có chút bị thương: "Em bảo tôi đi tìm người khác?"
"Ân." Thẩm Thần cũng không thèm nhìn tới hắn liếc mắt một cái, chỉ rũ mắt, lại lật thêm một trang sách, "Con người của tôi thực nhàm chán, anh dẫn tôi đi ra ngoài không có chút gì thú vị, không bằng mang một tiểu tình nhân biết điều khác ra ngoài chơi."
Hoắc Nam Phong đột nhiên rút quyển sách từ trong tay Thẩm Thần, nặng nề mà đặt ở một bên, đôi tay ấn Thẩm Thần bả vai, khiến cho Thẩm Thần xoay người đối mặt hắn.
"Em trước đừng xem sách, nhìn tôi đi." Hoắc Nam Phong ngữ khí nửa là mệnh lệnh nửa là dỗ người, đôi mắt đen nhìn chằm chằm Thẩm Thần, "Em kêu tôi đi tìm người khác là có ý tứ gì? Em liền như vậy hy vọng tôi ở bên ngoài nuôi tình nhân sao?"
Thẩm Thần vẻ mặt đạm mạc, con ngươi màu khói thoạt nhìn lại thanh lãnh lại vô tình: "Không có gì ý tứ, anh muốn nuôi liền nuôi. Tôi nói, chuyện của anh cùng tôi không quan hệ."
"Em" Hoắc Nam Phong sắc mặt có chút khó coi, ngực hơi hơi phập phồng, trên cổ gân xanh cũng nhô lên, một bộ dáng muốn phát hỏa lại phải cực lực chịu đựng.
Thẩm Thần phảng phất không thấy được biểu tình nghẹn khuất của hắn, một lần nữa cầm lấy quyển sách, cúi đầu một bên nhìn sách, một bên nói: "Buông tay ra anh ra, bả vai của tôi đau."
Hoắc Nam Phong không ra tiếng.
Trong phòng ngủ không khí có chút căng thẳng.
Một lát sau, Hoắc Nam Phong mới buông ra Thẩm Thần, muộn thanh muộn khí mà nói: "Tôi đi đây."
Thẩm Thần cũng không ngẩng đầu lên.
Thẳng đến cửa phòng ngủ bị mở ra, lại lần nữa đóng lại, hắn chậm rãi ngẩng đầu, trong không khí còn tàn lưu hơi thở Alpha bá đạo lại nùng liệt trên người Hoắc Nam Phong.
Ngoài cửa sổ, hoàng hôn đang ở một chút một chút trầm xuống, Thẩm Thần xuất thần mà nhìn nó, cảm thấy tâm của chính mình cũng đang trầm xuống, giống như rốt cuộc không tìm trở về được tinh thần đã từng phấn chấn trước kia.
Cơm chiều là một mình cậu ăn.
Một bàn ăn to như vậy, đồ ăn được nấu nướng tỉ mỉ, chay mặn đầy đủ hết, còn có Lâm thẩm đặc biệt dùng hai canh giờ hầm canh gà cho cậu.
Quản gia cùng người hầu lẳng lặng mà đứng ở một bên.
Chỉ có Thẩm Thần ngồi ở trước bàn ăn, mặt vô biểu tình mà uống canh, cũng không biết sao lại thế này, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh Hoắc Nam Phong cùng Cố Tiêu ăn cơm cùng nhau.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng - Giang Hoa Tự Hỏa
Ficción GeneralTác giả: Giang Hoa Tự Hỏa Thể loại: Hào môn, ngược văn, HE, sinh con, gương vỡ lại lành, trước ngược thụ sau ngược công Văn án 【 Vả mặt, tra công biến trung khuyển, sau ly hôn tra công ngoài miệng nói không yêu, thân thể lại rất thành thật 】 Thời đi...