Khoảng chừng 40 phút sau, Tô Tiêu đẩy cửa phòng bệnh đi ra, ngoan ngoãn mà gọi một tiếng "Ông nội" cùng "Nam Phong ca ca", sau đó đi đến trước giường bệnh.
"Mẹ, mẹ có thể tỉnh lại thật là tốt quá." Cô cầm lấy tay Hoắc phu nhân, khuôn mặt tràn đầy vui mừng, hốc mắt phiếm hồng, một bộ dạng vui mừng đến phát khóc. "Cô đừng ở chỗ này diễn kịch! Đồ con gái không biết xấu hổ!" Hoắc phu nhân tức giận mà hất tay Tô Tiêu ra, "Nhìn thấy tôi không chết, cô hiện tại hẳn là rất hoảng đi?"
Tô Tiêu vẻ mặt mờ mịt, cắn cắn môi, ủy khuất hỏi: "Mẹ, mẹ đang nói cái gì? Vì cái gì lại mắng con như vậy? Mẹ có phải đang trách con không có ở bệnh viện chăm mẹ không?"
Hoắc phu nhân tức giận đến môi đều phát run: "Thật đúng là biết diễn kịch, khó trách Hoắc gia chúng ta bị cô chơi đến xoay vòng! Bố, bố nhìn xem cô ta, cả ngày làm ra một bộ dạng vô tội, giống như con đổ oan cho cô ta! Nam Phong nếu là cưới loại con gái này, chỉ sợ trong nhà không lúc nào yên bình khiến người ta gièm pha!"
Nói tới đây, Hoắc phu nhân thở hổn hển, cười lạnh nói: "Con hiện tại lại cảm thấy Thẩm Thần so với cô ta tốt gấp vạn lần. Kể cả tính cách Thẩm Thần không làm cho người ta thích, ít nhất thì tâm cậu ta không xấu, không có tinh kế hại người. Đâu giống tiện nhân này"
"Được rồi!" Hoắc lão gia quát lớn một tiếng, sắc mặt không quá tốt, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tô Tiêu, "Tiêu Tiêu, ông có nói mấy câu muốn hỏi cháu."
Tô Tiêu hít hít cái mũi, lộ ra vài phần vô cùng ủy khuất, lại như cũ ngoan ngoãn nói: "Ông nôi, ông muốn hỏi liền hỏi đi. Chỉ là cháu hy vọng ông đừng tin vào lời nói của một bên, chỉ sợ mẹ đối với cháu có chút hiểu lầm."
Lời này thiếu chút nữa đem Hoắc phu nhân tức giận đến từ trên giường bệnh nhảy dựng lên.
Hoắc lão gia sắc mặt lại hòa hoãn hơn một ít, hiển nhiên cũng cho rằng Hoắc phu nhân đối Tô Tiêu có hiểu lầm, hỏi Tô Tiêu: "Bà ấy nói rằng bắt được cháu cùng Chu Ninh dan díu ở trệ hành lang, cháu lo lắng bà ấy nói ra ngoài, cho nên cháu đem bà ấy đẩy xuống cầu thang. Có việc này hay không?"
"Cháu không có!" Tô Tiêu vẻ mặt khiếp sợ, liên tục lắc đầu, nước mắt ở hốc mắt trào ra "Ông nội, Nam Phong ca ca, hai người nhất định phải tin tưởng cháu, cháu sao có thể làm ra việc như vậy."
Nói xong cô nhìn về phía Hoắc phu nhân, nước mắt liên tục rơi: "Mẹ, sao mẹ lại có thể nói con như vậy. Rõ ràng là mẹ cùng người khác gọi điện thoại nói mấy câu tình tứ mắc cỡ, con không cẩn thận nghe thấy được, mẹ cảnh cáo con không được nói ra ngoài."
"Cô! Cô nói bậy" Hoắc phu nhân quả thực bị cô làm cho phát điên.
Tô Tiêu nức nở nói: "Mẹ, con đã đáp ứng giữ kín cho mẹ, vì cái gì mẹ còn muốn hại con? Lúc ấy rõ ràng là mẹ muốn đẩy con, con né tránh sau đó mẹ trượt chân té xuống."
"Cô im miệng!" Hoắc phu nhân hét lớn lên, tay chỉ vào Tô Tiêu đều đang run rẩy, "Cút! Cút đi! Cô đồ không biết xấu hổ không xứng với con tôi!"
"Mẹ, thực xin lỗi, con thật sự rất muốn thay mẹ giữ bí mật. Nhưng là ông nội hỏi con như vậy, con không muốn lừa ông nội." Tô Tiêu một bên nói một bên ủy khuất mà nức nở.
BẠN ĐANG ĐỌC
Ly Hôn Nhất Thời Sảng, Truy Thê Hỏa Táng Tràng - Giang Hoa Tự Hỏa
Ficción GeneralTác giả: Giang Hoa Tự Hỏa Thể loại: Hào môn, ngược văn, HE, sinh con, gương vỡ lại lành, trước ngược thụ sau ngược công Văn án 【 Vả mặt, tra công biến trung khuyển, sau ly hôn tra công ngoài miệng nói không yêu, thân thể lại rất thành thật 】 Thời đi...