Chương 85

6.4K 177 44
                                    

Điều kỳ lạ là sau khi gọi ra hai chữ 'Thượng tá', Hứa Tắc đã hoàn toàn chắc chắn rằng người đứng đó là Lục Hách Dương, mặc dù đối phương không hề trả lời cậu.

Lại đợi thêm vài giây vẫn không nhận được câu trả lời, Hứa Tắc đeo kính lên, có chút lo lắng tiến lên hai bước, đã nhìn thấy rõ hơn rồi, vai trái của Lục Hách Dương đang dựa vào tường, hơi nghiêng đầu nhìn thẳng vào cậu.

Có mùi rượu rất nhạt hòa vào mùi pheromone của Lục Hách Dương, tay Hứa Tắc duỗi ra nửa chừng rồi thu lại. Cậu không rõ Lục Hách Dương có phải là say rồi hay không, hay say đến mức nào nên không dám chạm vào dễ dàng như vậy.

"Thượng tá." Hứa Tắc lại gọi một tiếng, cậu hỏi: "Cậu uống rượu..."

Lục Hách Dương đột nhiên giơ tay lên, đầu ngón tay sượt qua mặt Hứa Tắc rồi tiếp tục sờ qua sau tai. Bàn tay của anh rất lớn, lòng bàn tay hơi nóng hoàn toàn che đi nửa bên má cậu, mặt trong ngón tay cái dụi lên mắt Hứa Tắc.

Câu hỏi chưa hoàn thành đã bị gián đoạn, Hứa Tắc không phát ra âm thanh, đồng thời phải cật lực khống chế mới có thể đảm bảo mình không hít một hơi thật sâu. Lúc này, trong lòng cậu nảy ra một suy nghĩ vô cùng hoang đường, cậu nghĩ có khi nào Lục Hách Dương đã nhớ lại rồi không.

Nếu như chưa nhớ lại, vậy thì Hứa Tắc hy vọng rằng giây phút này bọn họ đang ở trong hành lang không có ánh đèn của khu dân cư cũ bảy năm trước.

Hứa Tắc chưa bao giờ ảo tưởng về việc quay trở lại quá khứ, hiện tại là tốt nhất rồi, nghèo đói, ràng buộc hay uy hiếp, tất cả đều không còn nữa. Rất vất vả đi được đến ngày hôm nay, không nên lúc nào cũng quay đầu nhìn lại.

Nhưng tại sao bây giờ lại có suy nghĩ này thì có lẽ là khi Lục Hách Dương chạm vào cậu như vậy, Hứa Tắc cuối cùng cũng nhận ra mình muốn được nhớ đến đến nhường nào.

Mười giây, cũng có thể là mười lăm giây, Lục Hách Dương buông tay.

"Bác sĩ Hứa." Anh gọi Hứa Tắc như vậy nhưng sau đó lại không nói gì nữa.

Đã đeo kính lên rồi nhưng Hứa Tắc lại cảm thấy mình đã quay lại trạng thái không nhìn rõ. Cậu cử động những đốt ngón tay cứng đờ, thậm chí còn quên trả lời mà tiếp tục câu hỏi còn dang dở: "Cậu uống rượu hả?"

"Bữa tối có rất nhiều cấp trên của quân khu." Lục Hách Dương nói, "Vậy nên đã uống rượu."

Cho nên hành động vừa rồi trở nên dễ hiểu, Hứa Tắc chậm rãi gật đầu, hỏi: "Tại sao lại đứng ở đây?"

"Chờ cậu."

"Chờ lâu lắm rồi sao?" Hứa Tắc mãi mãi luôn quan tâm điều này.

"Rất lâu." Lục Hách Dương hoàn toàn không hề có ý khách sáo, "Không ngờ cậu lại về muộn như vậy."

"Ăn tối xong đưa bạn về nhà, sau đó đến nhà một người bạn khác trả xe nên mới về hơi muộn một chút." Hứa Tắc giải thích xong rồi lại hỏi: "Thượng tá tìm tôi có việc gì sao?"

Có lẽ là vì biết Lục Hách Dương đã uống say, cũng có lẽ là vì đèn tối, tóm lại bây giờ là vùng an toàn của Hứa Tắc, cậu rất hiếm khi nhìn thẳng vào mặt Lục Hách Dương như vậy.

[ĐAM MỸ/HOÀN] Lời muốn nói, trói chẳng đặngNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ