Đỗ Vân Nặc một mặt nói một mặt không ngừng vặn khăn tay, ánh mắt đỏ bừng: "Ngũ muội, việc này là tỷ tỷ làm sai..."
"Bên ngoài nói ta cái gì?" Đỗ Vân Lạc há miệng, mở to hai mắt.
Lời này vừa nói ra, ngược lại Đỗ Vân Nặc nghi hoặc: "Nhị bá phụ tức giận xông tới Liên Phúc Viên, Ngũ muội ngươi còn cái gì không biết? "
"Chuyện của Nhị bá phụ, ta cũng cảm thấy kỳ quái. "Đỗ Vân Lạc cất giấu, rõ ràng là hồ đồ, "Hắn tiến vào liền nói vài câu ta nghe không hiểu, sau đó tổ mẫu liền bảo ta đi cuối tây phòng, lưu lại Nhị bá phụ cùng bà nói chuyện với nhau. Không bao lâu, Nhị bá phụ liền đi, Lan Chi tỷ nói cho ta biết, là tổ mẫu mệt mỏi nên để cho ta trở về trước. "
"Chỉ là như vậy thôi sao?" Đỗ Vân Nặc nhíu mày.
"Chính là như vậy". Đỗ Vân Lạc chắc chắn gật đầu.
Mấy câu này là sự thật, nàng nửa điểm lừa gạt cũng không có.
Tâm tư Đỗ Vân Nặc xoay chuyển, Đỗ Vân Lạc còn bị che giấu cũng tốt, có thể làm cho nàng ra tay trước, nói một phen tốt, đem sự tình tận lực đẩy sạch sẽ.
Nghĩ đến đây, Đỗ Vân Nặc thở dài một hơi: "Vậy ta sẽ nói cho ngươi biết, Nhị bá phụ rốt cuộc là vì sao tức giận. "
Đỗ Vân Nặc cân nhắc một phen, sự tình lần lượt ra khỏi miệng, chỉ thấy hai má Đỗ Vân Lạc lúc đỏ lên, lúc thì trắng, đến cuối cùng sắc mặt trầm xuống.
"Ngũ muội..." Đỗ Vân Nặc đáng thương gọi, đưa tay muốn nắm tay nàng.
Đỗ Vân Lạc thu tay lại, tức giận nói: "Người bên ngoài không biết, chẳng lẽ tỷ tỷ ngươi không biết tâm tình của ta? Hôn sự này có thành hay không, hai lần nói ra, tỷ hủy thanh danh của ta như vậy!"
"Ta biết, ta đương nhiên biết ngươi không thích Định Nguyên Hầu phủ. "Đỗ Vân Nặc vội vàng nhận một câu, trong lòng lại hiện lên một tia vui mừng.
Còn tức giận, vẫn có cứu cách.
Tỷ muội các nàng cùng nhau lớn lên, nàng rõ ràng nhất là tính nết của Đỗ Vân Lạc.
Nếu là thật sự cực kỳ tức giận, xoay người rời đi, cho dù đầu lưỡi ngươi vòng thành hoa sen, đều phải giận ngươi mười ngày rưỡi, căn bản là nói cái gì cũng không để ý, cho dù là lời ngon đến cửa, cũng là đóng cửa.
Nếu chỉ là nổi giận, chỉ cần để Cho Đỗ Vân Lạc đem lửa giận phát ra tới, lại dỗ dành một chút, bảo đảm chắc chắn sẽ không có việc gì.
Đỗ Vân Nặc biết rõ nhất là dỗ dành Đỗ Vân Lạc như thế nào.
"Ngũ muội, tỷ tỷ cũng thực sự hoảng sợ việc này đã xảy ra làm sao có thể gạt được tổ phụ tổ mẫu? "Đỗ Vân Nặc ủ rũ, cắn môi dưới.
Đỗ Vân Lạc liếc nàng một cái, cười nhạo nói: "Chính tỷ cần mặt mũi, ở trong Cảnh Quốc Công phủ nói bậy, hiện tại biết sợ, có ích lợi gì?"
"Ta là hư vinh nên muốn mặt mũi, nhưng..." Đỗ Vân Nặc lấy khăn ra lau khóe mắt, "Nhưng Ngũ muội, lúc ban đầu, ta thật sự không biết sự tình sẽ biến thành như vậy! Quan hệ giữa ta và An Nhiễm huyện chủ cũng vậy, trong lòng nàng ấy treo ai nhớ ai, làm sao ta biết được? Nếu biết là Thế tử, cho ta một trăm lá gan ta cũng không dám đem chuyện này nói ra! "
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT-HOÀN] TRỌNG SINH TRỞ LẠI, KHÔNG ĐỂ CHÀNG RỜI XA - Q1
FantasyTác giả: Cửu Thạch Lộ Tốc độ truyện: Hoàn Thành (735 C + PN) Tốc độ Edit: cũng được kha khá Văn Án (Tác giả): Đỗ gia có một người nữ nhi đã xuất giá. Nhận được lệnh của Hoàng Thượng xuất trận, lúc trở về, phu quân nàng đã tử trận và trở về được bọc...