Trong chậu than bày ở góc, sợi bạc cháy đến nóng bỏng.
Cửa sổ phòng khách đều mở rộng, An Nhiễm huyện chủ đứng bên cửa sổ, trước lạnh sau nóng, nàng có chút không thoải mái, nhưng nàng cũng không nhúc nhích.
Một thân ảnh mặc áo khoác tuyết màu tím hướng về phía phòng khách, lăn một vòng mũ bên cạnh áo tuyết che đi khuôn mặt nhỏ nhắn hơn phân nửa, cách xa một chút, An Nhiễm huyện chủ không thấy rõ bộ dáng người nọ.
Chỉ là nàng nhận ra thân áo khoác tuyết này, trong đám cô nương hôm nay tới, chỉ có Đỗ Vân Lạc mặc màu tím.
An Nhiễm huyện chủ nhíu mày, Đỗ Vân Lạc đến tìm nàng làm cái gì?
Nếu không để ý đến mặt mũi lật sổ sách cũ, An Nhiễm huyện chủ tự nhận mình sẽ không sợ bất luận kẻ nào, nàng hừ nhẹ một tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm người tới.
Thẳng đến khi người nọ đi tới gần, An Nhiễm huyện chủ mới thấy rõ, đó không phải là Đỗ Vân Lạc, mà là Đỗ Vân Nặc.
"Ngươi..." An Nhiễm huyện chủ dừng một chút, từ trên xuống dưới cẩn thận đánh giá Đỗ Vân Nặc một phen, "Thế nào? Áo choàng nỉ Tinh Tinh của ngươi đâu? Không dám mặc nữa sao?"
Đỗ Vân Nặc không phải tới đấu võ mồm với An Nhiễm huyện chủ, nghe vậy chỉ cười cười, nói: "Huyện chủ, ta có chút chuyện muốn nói cho ngươi biết, mời theo ta đi vào rừng đi."
"Nơi này cũng không có người, có chuyện gì ngươi cứ ở chỗ này nói." An Nhiễm huyện chủ thản nhiên nói.
Đỗ Vân Nặc sâu kín thở dài một hơi: "Ngươi sợ ta lừa ngươi hay là hại ngươi? Ta hại ngươi, lần sau ngươi nói cho mẫu thân ta biết, ta còn muốn làm người hay không? Là thật sự có việc muốn nói với ngươi, huyện chủ theo ta đi."
An Nhiễm huyện chủ trầm mặc, nghĩ đến thân phận và lập trường của Đỗ Vân Nặc, lại cảm thấy nàng nói không sai, trầm mặt lấy áo chom tuyết, cùng nàng đi vào rừng.
Đỗ Vân Nặc đi rất lệch, cũng không có đi giữa các cô nương góp vui, mà là không xa không gần rời đi một chút, có thể nhìn thấy bóng dáng lẫn nhau, lại nhìn không rõ bộ dáng.
"Huyện chủ, ngươi cảm thấy Hương Quân mời ngươi đến, thật sự là vì bồi lễ?" Đỗ Vân Nặc thấp giọng hỏi.
"Đây là tự nhiên." An Nhiễm huyện chủ nâng cằm, nói, nhưng vừa dứt lời liền quay đầu đi, lạnh lùng nói. "Lời này của ngươi là có ý gì?"
Đỗ Vân Nặc chỉ nhìn thái độ của nàng liền biết được ý nghĩ thật sự của nàng: "Kỳ thật ngươi cũng rõ ràng, thật muốn bồi lễ, hôm nay sẽ không để cho ngươi cùng Ngũ muội mặt đối mặt, càng không mời Lục Diễm và Hoắc Như Ý. Nhất là Hoắc Như Ý, cái miệng của nàng ta là làm cho ngươi thêm tắc nghẽn."
An Nhiễm huyện chủ cắn cắn môi dưới, không nói gì.
"Hương Quân thiết yến, cũng không phải là buồn bực đến hoảng muốn tìm vui, huyện chủ tự mình xem. Có phải thiếu người ở đó không?"
Đỗ Vân Nặc nói xong, An Nhiễm huyện chủ nhanh chóng quay đầu lại nhìn lại.
Ở cuối vườn, các cô gái cười liên tục, hoặc đứng hoặc ngồi, cười đùa, đùa giỡn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT-HOÀN] TRỌNG SINH TRỞ LẠI, KHÔNG ĐỂ CHÀNG RỜI XA - Q1
FantasyTác giả: Cửu Thạch Lộ Tốc độ truyện: Hoàn Thành (735 C + PN) Tốc độ Edit: cũng được kha khá Văn Án (Tác giả): Đỗ gia có một người nữ nhi đã xuất giá. Nhận được lệnh của Hoàng Thượng xuất trận, lúc trở về, phu quân nàng đã tử trận và trở về được bọc...