CẤM

10 2 0
                                    

"Bệnh đến như núi đổ, ta thấy mẹ cả toàn bộ mặt đều gầy đi một vòng." Đỗ Vân Nặc mím môi, thở dài, "Bệnh này có nằm nghiêng ngả xuống, hai má cũng muốn lõm xuống."

Ngữ điệu đỗ Vân Nặc vừa mềm vừa chậm, nghe không ra nàng là vui hay buồn.

Đỗ Vân Lạc ngước mắt nhìn nàng, chỉ thấy đôi mắt đen nhánh của Đỗ Vân Nặc thiếu đi sự khôn khéo ngày xưa, ngược lại có thêm vài phần phiền phức, khiến người ta có chút ngoài ý muốn, cũng có vài phần thổn thức.

Đối đãi với mẹ cả, Đỗ Vân Nặc mặc dù không giống như đối đãi Mạc di nương trong lòng tràn đầy tin cậy, nhưng dù sao mười mấy năm được Liêu thị nuôi nấng, ít nhiều đều có chút tình cảm.

Liêu thị làm người khó hầu hạ một chút, nhưng đối với Đỗ Vân Nặc lại tuyệt đối không đánh mắng khi dễ, chi phí ăn mặc cũng coi như tận tâm.

Đỗ Vân Nặc sẽ không ngốc nghếch trông mong Liêu thị bệnh nặng, nàng không đen lòng như vậy, cũng sẽ không ngu xuẩn như vậy.

Liêu thị bệnh, Đỗ Hoài Ân tất nhiên là nghỉ ngơi trong phòng Mạc di nương, Liêu thị bệnh càng lâu, Mạc di nương cùng Đỗ Hoài Ân quan hệ càng thân cận, chờ Liêu thị một ngày nào đó bệnh khỏi, Mạc di nương sẽ xui xẻo.

Vạn nhất Liêu thị một bệnh không dậy nổi, Mạc di nương là đoạn tuyệt không có khả năng thay thế, một kế thất không biết lễ nghĩa gì, ở trong lòng Đỗ Vân Nặc, vẫn là Liêu thị càng đáng tin cậy một chút.

Ít nhất, không chỉ nàng đối với Liêu thị có chút tình cảm, Liêu thị đối với nàng cũng giống như vậy, nuôi mười mấy năm, cho dù là nuôi chó con Liêu nhi cũng để ý, huống chi là một cô nương.

Đỗ Vân Nặc là trong lòng mong Liêu thị sớm khỏe lại.

Nghĩ đến đây, Đỗ Vân Lạc không khỏi nghĩ đến câu nói của Đỗ Vân Nặc khi mới tới.

Nàng nói, Liêu thị bây giờ khá hơn một chút, đợi lát nữa, sẽ không biết.

Cái này là Đỗ Vân Lạcc có chút không rõ.

"Tứ tỷ," Đỗ Vân Lạc hỏi nàng, "Có phải sắp xảy ra chuyện gì hay không, lại khiến Tứ thẩm nương lo lắng như vậy?"

Đỗ Vân Nặc đang cắn bánh đậu xanh, nghe vậy thì nặng nề, bánh đậu xanh vừa khô vừa nghẹn ở cổ họng, nàng ôm ngực ho nặng nề.

Đỗ Vân Lạc vội vàng đưa chén trà cho nàng, Đỗ Vân Nặc nhận lấy uống, lại vừa tức giận, thật vất vả mới bình tĩnh lại.

Khóe mắt ho ra nước mắt. Đỗ Vân Nặc cầm khăn chấm. Tươi cười nghẹn giọng: "Là xảy ra chút tình huống, ta là nghe An ma ma nói."

Chồng của An ma ma tuy không phải là đại quản sự trong phủ, nhưng lão phục vụ mã xa. Ngày thường thời điểm ra vào Đỗ phủ nhiều, tin tức cũng so với những người khác linh thông một chút, mà An ma ma miệng không nhàn rỗi được, thích nói. Bất quá nói đều là chuyện lớn nhỏ bên ngoài, chọc cho các chủ tử vui vẻ. Liêu thị cũng không phiền bà.

"Chính là thiếp mời của An Nhiễm huyện chủ gửi nơi Hương Quân, không phải lỡ như cự tuyệt, mà là đã bị cự tuyệt." Đỗ Vân Nặc mím môi.

[EDIT-HOÀN] TRỌNG SINH TRỞ LẠI, KHÔNG ĐỂ CHÀNG RỜI XA - Q1Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ