Đỗ Vân Lạc kinh ngạc nhìn hắn, trong nháy mắt như vậy, nàng đã quên mình đang ở trong Từ Ninh cung, là ở trước mặt Thánh thượng, Hoàng Thái Hậu ,Hoàng Thái Phi, trong mắt nàng chỉ có Mục Liên Tiêu đột nhiên xuất hiện.
Mục Liên Tiêu một thân cẩm bào cổ tròn màu đỏ, bên hông buộc đai bạch ngọc, cả người cao ngất, tư thế oai hùng hiên ngang.
Đã nhìn là người ta không thể rời mắt.
Đỗ Vân Lạc đột nhiên nhớ tới bộ dáng lần đầu tiên gặp Mục Liên Tiêu.
Đó là ngày đại hôn của bọn họ, khi mũ đỏ vén lên, nàng ngước mắt nhìn Mục Liên Tiêu, một thân màu đỏ tươi vui mừng cứ như vậy chiếu vào trong đầu nàng.
Rõ ràng nàng ấy vẫn còn nhớ cho đến ngày nay.
Thế tử của nàng, không mặc hồng y, nhưng mỗi lần mặc, đều tuấn tú như vậy.
Đỗ Vân Lạc trong đầu đều là những ý niệm này, cho đến khi Mục Liên Tiêu đi ngang qua trước mặt nàng, nàng giật mình phục hồi tinh thần lại.
Mục Liên Tiêu đang cười, khóe môi anh rõ ràng là giương lên, con ngươi mặc dù không rơi vào trên người cô, nhưng Đỗ Vân Lạc sao lại nhìn không ra, đáy mắt Mục Liên Tiêu tất cả đều là ý cười.
Nàng nhìn chằm chằm vào hắn ta xuất thần, làm cho hắn ta cười.
Mục Liên Tiêu kính cẩn hành lễ với Hoàng Thái Hậu ,Hoàng Thái Phi và Thái Tử Phi Hoàng Thái Tôn.
Cung nữ lấy đệm da, song song bày ở giữa.
Mục Liên Tiêu đi lên trước, Đỗ Vân Lạc cũng không dám kéo dài, cùng hắn quỳ xuống, trịnh trọng dập đầu cho Thánh thượng.
Ánh mắt chạm đến vạt áo màu vàng sáng kia, Đỗ Vân Lạc nghĩ, lần đầu tiên nàng diện thánh, có phải nên nói cái gì không?
Chúc mừng thánh thượng vạn tuế, long thể kim an? Hoặc chúc mừng năm mới? Hay là Tạ Thánh Thượng tứ hôn?
Dù là cái nào, lúc này mở miệng cũng có chút kỳ quái, dù sao Mục Liên Tiêu không nói lời nào, nàng cũng ngậm chặt miệng đi.
Tuy nhiên, Mục Liên Tiêu đến nhanh như vậy, xem ra hắn vốn đang ở trong cung.
Tầm mắt lặng lẽ liếc về phía bên cạnh một cái, Đỗ Vân Lạc thoáng nhìn tay Mục Liên Tiêu, tay người tập võ to mà hữu lực, khớp xương rõ ràng, so với hắn, tay Đỗ Vân Lạc có vẻ nhỏ nhắn hơn nhiều.
Thánh thượng kêu lên, Mục Liên Tiêu đứng dậy, đưa tay đỡ Đỗ Vân Lạc một cái, đợi nàng đứng vững, liền buông ra.
Vừa đỡ vừa buông, Đỗ Vân Lạc kinh ngạc, lại cảm thấy trong lòng ấm áp.
Động tác này rơi vào trong mắt mọi người. Thánh thượng cười rộ lên: "Trẫm tứ hôn hai vợ chồng nhỏ cũng không ít, giống như hai người này dính dính, ngược lại không thấy nhiều."
Hoàng Thái Hậu nhếch khóe môi, tựa cười không cười nói: "Nếu mỗi một đôi tứ hôn đều dính như vậy, chúng ta làm chủ chẳng phải là thuận tâm lại cao hứng sao?"
Mặt Đỗ Vân Lạc đều bốc cháy, âm thầm nói thầm, không phải là đỡ nàng một phen sao? Dính ở đâu?
Nhưng nghe Hoàng Thái Hậu nói, sau lưng lại lạnh lẽo, đem chút ngượng ngùng kia đè trở về.
BẠN ĐANG ĐỌC
[EDIT-HOÀN] TRỌNG SINH TRỞ LẠI, KHÔNG ĐỂ CHÀNG RỜI XA - Q1
FantasyTác giả: Cửu Thạch Lộ Tốc độ truyện: Hoàn Thành (735 C + PN) Tốc độ Edit: cũng được kha khá Văn Án (Tác giả): Đỗ gia có một người nữ nhi đã xuất giá. Nhận được lệnh của Hoàng Thượng xuất trận, lúc trở về, phu quân nàng đã tử trận và trở về được bọc...