Lý Đông Hách không để ý đến ánh mắt thất vọng của các cô, cậu nắm vững vô lăng, gập đầu ngón tay trái kéo cửa sổ xe lên.
"Bạn trai thì bạn trai, bảo bạn gái làm gì"
Lý Mẫn Hanh ngồi ở chỗ cũ, chợt nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng phát ra từ bên cạnh.
Anh nhướn mày, hồi lâu sau mới đáp: "Em kéo cửa sổ xe xuống"
Lý Đông Hách nghi ngờ. "Làm gì?"
"Ban nãy không phát huy tốt". Lý Mẫn Hanh nói: "Cho anh thêm một cơ hội"
Lý Đông Hách: "Anh im đi, ngồi cẩn thận"
Rất nhiều xe thể thao đỗ lại trong trường đua xe thành Mãn, Lý Đông Hách dùng một tay điều khiển vô lăng, ngó ngang dọc muốn tìm chỗ để xe gần lối ra.
Cậu trông thấy một chiếc xe bus lòe loẹt bắt mắt trong đống xế xịn.
Nhìn gần mới phát hiện trên xe bus dán một tấm áp-phích cổ động.
Mặt Hà Tùy Nhiên được in bên trên, phía dưới có một hàng chữ cổ động thật lớn.
[Sát thủ thiếu nữ Hà Tùy Nhiên, người xưng Vương trên đường đua thành Mãn]
Trong mắt Lý Đông Hách, chỉ số ngu ngốc của câu tuyên truyền này chẳng kém "Mình là dj Cừu Vui Vẻ, thảo nguyên cỏ non mình khùng nhất" là bao.
Một tay đua xe bình thường, chưa giành được mấy chức quán quân mà toàn làm những chuyện nhảm nhí, còn chiếm vị trí đỗ của người khác.
Lý Đông Hách dừng xe xong, sau khi bước xuống mới phát hiện hiệu ứng Hà Tùy Nhiên mang đến cho trận đua xe này không chỉ dừng lại ở đó.
Bên ngoài trường đua, thậm chí còn có không ít xe truyền thông giải trí, riêng khiêng camera cũng có vài người.
Dù trong nước cũng có những cuộc đua chính thức nhưng vì chi phí quá cao nên không nhiều người yêu thích hoạt động đua xe. Hai năm trước, có một trận chung kết đua xe nào đó khá nổi tiếng được tổ chức trong nước, ghế trên khán đài được lấp kín nhưng độ theo dõi của truyền thông không cao, ngay cả báo tin tức cũng không thấy mấy tờ, số lượng xem trực tiếp trên mạng cũng chỉ dừng lại ở mức hơn bốn nghìn.
Lý Đông Hách do dự một lúc, quay về trong xe, rút hai cái khẩu trang ra.
Chẳng biết có phóng viên nhận ra cậu hay không, nhưng thêm một chuyện chi bằng bớt một chuyện. Hôm nay cậu đến xem đua xe chứ không phải đến gặp bất cứ phiền phức nào.
Hai người đeo khẩu trang rồi tiến vào hội trường, tìm được vị trí trên tấm vé.
Hàng đầu tiên trên khán đài, trước mặt là màn hình phát sóng khổng lồ, khúc cua lớn nhất trong đường đua cũng ở ngay trước mắt họ, có thể nói đây chính là vị trí tuyệt vời nhất trên khán đài.
Lý Đông Hách vừa ngồi xuống thì di động vang lên.
[Lý Duy: Bố tỉnh rồi, đừng lo lắng]
Con mẹ nó ai thèm lo.
Từ hôm cậu và Lý Duy gặp nhau ở bệnh viện, ngày nào hắn cũng gửi tin nhắn cho cậu, nội dung đều là tình hình sức khỏe của Lý Quốc Chính. Lý Đông Hách không trả lời nhưng Lý Duy vẫn kiên trì gửi.
Lý Đông Hách cất di động, ngẩng đầu nhìn màn hình.
Trùng hợp là đúng lúc đó trên màn hình chiếu đến cảnh chuẩn bị của Hà Tùy Nhiên.
Trong ống kính, Hà Tùy Nhiên đang uống nước, cảm nhận được máy quay, hắn lơ đãng mỉm cười, vừa dịu dàng vừa đẹp trai.
Lý Đông Hách nghe thấy tiếng rít gào của mấy cô gái truyền đến từ phía sau.
... Chỗ ngồi đẹp thì đẹp thật nhưng đáng tiếc sau lưng họ lại là fan của Hà Tùy Nhiên, các cô cầm biểu ngữ trên tay, không rõ đến xem đua xe hay đến tham gia concert.
Nhưng chỗ ngồi do người ta dùng tiền tươi thóc thật mua, gào hai tiếng cũng là quyền lợi của họ.
Cậu đang suy nghĩ ngắt quãng thì gương mặt bị người bên cạnh xoay sang.
Lý Mẫn Hanh hỏi: "Em ăn kẹo không?"
Lý Đông Hách cau mày. "Anh lấy kẹo ở đâu ra thế?"
"Hôm qua mua trong siêu thị". Lý Mẫn Hanh lấy một viên kẹo từ trong túi quần, đặt vào lòng bàn tay của cậu. "Sau này muốn hút thuốc, anh không ở bên thì em có thể ăn kẹo cho đỡ thèm"
"..."
Cái quái gì vậy?
Thật sự coi cậu là trẻ con à.
Lý Đông Hách thầm phỉ nhổ trong lòng nhưng vẫn nhận kẹo, cậu bóc giấy gói, kéo khẩu trang xuống, há miệng ném vật thể hình cầu màu hồng phấn vào trong.
Lúc ngẩng đầu lên lần nữa thì ống kính đã chuyển sang một tay đua người nước ngoài.
Quy mô của cuộc thi hôm nay không nhỏ, rất nhiều câu lạc bộ lớn cũng sắp xếp thành viên đến, Lý Đông Hách tính toán, có lẽ Hà Tùy Nhiên đang nằm trong tình huống cố gắng giành top3, nếu không được thì ít nhất phải trong top5.
Nhưng nhìn trình độ nhiệt tình trên khán đài của fan Hà Tùy Nhiên... Ngược lại làm hắn ta nổi bật như quán quân tương lai.
Hà Tùy Nhiên nên đi làm minh tinh mới phải, kiếm được tiền lại không cần huấn luyện, nhiều lợi ích. Lý Đông Hách thật lòng nghĩ.
Chốc lát sau, tiếng loa đài vang lên.
Lý Đông Hách cứ tưởng cuộc đua sắp bắt đầu, dù sao cậu cũng đến sát giờ, không ngờ nghe kĩ thì có một thiết bị nào đó xảy ra vấn đề, cần khoảng ba mươi phút để xử lí, bảo mọi người nghỉ ngơi một lúc.
Nói là ba mươi phút nhưng chờ đến lúc chính thức bắt đầu đua cũng phải một tiếng đồng hồ.
Bây giờ là giữa trưa, Lý Đông Hách không định ngu ngốc chờ đợi dưới ánh nắng chói chang, cậu hỏi người bên cạnh: "Qua tiệm coffee bên cạnh ngồi không?"
"Được"
Lý Đông Hách vừa xuống khán đài thì phát hiện không ít người đứng trên lối vào cho nhân viên... Những máy quay truyền thông kia căn bản đều tụ tập ở đó.
Dạo này cậu có thù hận với máy quay phim nên bất giác muốn trốn tránh, chẳng ngờ nhân vật trung tâm đám đông còn có tốc độ nhanh hơn cậu.
"Lý...". Hà Tùy Nhiên vừa thốt lên một chữ thì nhận ra hoàn cảnh không phù hợp, bèn vội vã ngậm miệng.
Hắn vất vả dùng tay tách ra một con đường cho mình, vừa xin lỗi cánh truyền thông vừa đuổi theo Lý Đông Hách ở phía trước.
Sao người này cứ như âm hồn bất tán thế.
Mẹ kiếp, nếu không phải quá chen chúc thì cậu đã thoát ra từ lâu rồi. Lý Đông Hách bực bội nghĩ.
Thấy bước chân của Lý Đông Hách không dừng, Hà Tùy Nhiên vô thức duỗi tay tóm lấy cậu, nhưng lại có người cứng nhắc ngăn cách bọn họ, Hà Tùy Nhiên chưa kịp thu tay, đầu ngón tay đập lên bụng dưới của Lý Mẫn Hanh.
Lý Mẫn Hanh khẽ mỉm cười, âm thầm gạt tay hắn. "Có chuyện à?"
Cánh truyền thông ùa ra như ong vỡ tổ.
Lý Đông Hách cau mày, kéo cao khẩu trang hơn một chút.
Hà Tùy Nhiên khựng lại, hắn biết Lý Đông Hách không thích hợp lộ mặt trong tầm mắt của truyền thông, nhưng bây giờ hắn hoàn toàn không muốn để Lý Đông Hách.
Sau lần ở khách sạn suối nước nóng, bọn họ chưa từng gặp lại, Lý Đông Hách cũng rất ít trả lời tin nhắn của hắn.
"Đã lâu không gặp". Hắn ngẫm nghĩ, nói: "Cậu định đi đâu thế?"
Lý Đông Hách đáp: "Quán coffee"
"Muốn uống coffee thì đến phòng nghỉ nhé? Tôi đưa cậu qua, tôi cố ý mang bột coffee từ nước ngoài tới đấy"
"Không đi"
"Đi đi, đúng lúc tôi có lời muốn nói với cậu"
Tất cả ánh mắt của truyền thông và fan đổ dồn lên người Lý Đông Hách.
Ai nấy đều rất tò mò, rốt cuộc người này là ai mà lại có thể khiến Hà Tùy Nhiên mời vào phòng nghỉ!
Phải biết rằng phòng nghỉ của tay đua xe không thể cho người không có phận sự vào, điều quan trọng hơn là người này lại từ chối.
Đám fan girl như muốn nhìn xuyên thấu Lý Đông Hách.
Nếu không có chương trình tạp kĩ nhảm lìn kia thì tốt, bây giờ lượng phát sóng của chương trình đó trên trăm triệu, không biết có bao nhiêu người từng thấy ba bọn họ trong cùng một khung hình. Vài cô gái nhìn tới nhìn lui, cuối cùng cũng phát giác ra điều không ổn.
Trước khi bọn họ phá án, Lý Đông Hách bất đắc dĩ quay người. "Dẫn đường"
Hà Tùy Nhiên đưa bọn họ đến lối đi cho nhân viên trước.
Sau đó mới ngoảnh lại, cười nói: "Xin lỗi các vị, tôi sắp phải chuẩn bị rồi, phỏng vấn xin chờ đến sau cuộc đua"
Vốn dĩ hắn không định ra ngoài, bởi vì cuộc đua bất ngờ trì hoãn, tiếng oán thán vang khắp khán đài, ban tổ chức hết cách, không thể không thả tay đua nổi tiếng nhất trong nước là hắn ra để trấn an vài câu.
Cánh truyền thông vẫn bám riết không tha.
"Theo tin đồn, sau cuộc đua lần này anh sẽ rời khỏi câu lạc bộ cũ, xin hỏi việc này có thật không..."
"Hôm nay anh có lòng tin sẽ giành được top3 không?"
"Xin hỏi người ban nãy là ai? Là nhân viên công tác à?"
Ban đầu Hà Tùy Nhiên không định trả lời nhưng nghe thấy vấn đề cuối, hắn chợt dừng bước.
"Cậu ấy không phải nhân viên". Hà Tùy Nhiên trịnh trọng đáp: "Đó là đồng đội trước kia của tôi"
Câu nói này làm dấy lên làn sóng không nhỏ, Hà Tùy Nhiên vô cùng hài lòng với phản ứng của cánh truyền thông.
Tạm biệt bọn họ, sau khi xoay người ra cửa, hắn muốn xem Lý Đông Hách phản ứng ra sao. Ai ngờ cửa vắng tanh, từ lâu đã chẳng còn bóng ngươì.
Hà Tùy Nhiên: "..."
Hai người kia đã đến phòng nghỉ.
Thấy Hà Tùy Nhiên bước vào, Lý Đông Hách ngước mắt. "Đám người đó đi rồi à?"
"Vẫn chưa, tôi ở đây, bên ngoài nhất định có người"
Lý Mẫn Hanh hỏi: "Cửa sau thì sao?"
Sắc mặt Hà Tùy Nhiên biến đổi, không đáp.
"Để tiện cho nhân viên ra vào, chắc chắn có cửa sau". Lý Mẫn Hanh gật gù, nét mặt như thường. "Không cần tiễn, cậu chỉ đường, hai chúng tôi tự ra"
"Tôi còn chuyện muốn nói với Lý Đông Hách". Hà Tùy Nhiên cười giả lả. "Nếu anh gấp thì cứ đi trước"
Lý Mẫn Hanh cười khẩy, chưa kịp đáp thì Lý Đông Hách đã nhướn mày cắt ngang bọn họ. "Anh ấy và tôi đi cùng nhau... Cậu nói đi, có chuyện gì"
Hà Tùy Nhiên nhạy cảm phát hiện vài điểm bất thườ.
Hắn dằn nghi vấn xuố, xoay người nói vài câu với huấn luyện viên nước người rồi đóng cửa lại.
Trong phòng nghỉ chỉ còn ba người.
"Dạo gần đây tôi nghe nói cậu đang chiêu mộ tay đua?"
Lý Đông Hách ngừng chơi di động. "Đứa nào lắm mồm thế"
"Là ai không quan trọng, cũng không phải chuyện cần che đậy". Mắt Hà Tùy Nhiên sáng lên, hắn mong chờ hỏi: "Cậu đang tuyển thành viên? Cậu muốn quay về đua xe? Cậu..."
"Tôi không định đua xe". Lý Đông Hách dùng một câu nói cắt đứt tất cả ảo tưởng của hắn.
Hà Tùy Nhiên giật mình, nét mặt nhưchịu đả kích. "Vậy tại sao cậu lại tìm bọn họ?"
Mấy ngày nay hắn luôn bực bội.
Hắn vẫn chưa đủ mạnh ư? Ở trong nước, hắn cũng được coi là tay đua top đầu. Vì sao Lý Đông Hách không tới tìm hắn mà lại tìm mấy kẻ vô danh tiểu tốt, thậm chí là tay đua còn chưa tham gia một trận đấu nào?
Lúc làm thủ tục, chắc chắn sẽ bị rò rỉ tin tức, Lý Đông Hách cũng lười giấu diếm. "Tôi định mở câu lạc bộ"
Hà Tùy Nhiên không ngờ đến đáp án này, hắn trợn trừng mắt, im lặng rất lâu.
"Mở câu lạc bộ...". Hà Tùy Nhiên lặp lại một lần, lẩm bẩm: "Sao cậu lại nghĩ tới điều này... Định bao giờ mở? Vẫn thiếu người à?"
Lý Đông Hách nói: "Thiếu, cậu có người đề cử không?"
"Không". Hà Tùy Nhiên chẳng hề do dự. "Tôi muốn đến"
Lý Đông Hách sửng sốt.
"Tôi muốn đến, có được không?". Hà Tùy Nhiên nói: "Phí hợp đồng không quan trọng, có xe là tôi chạy được..."
"Chờ đã". Lý Đông Hách đau đầu, ngắt lời hắn. "Chuyện này không thể được, tôi không kí nổi với cậu"
"Tôi đã nói vấn đề đó không quan trọng"
"Không cần thiết". Lý Đông Hách không chờ hắn nói hết. "Cậu điên à, bỏ Ferrari để đến chỗ tôi?"
"Kí với họ là vì thành tích, nhưng kí với cậu tôi có thể phát triển trong nước. Dù thiệt một khoản phí kí kết nhưng có thể kéo theo nhiều quảng cáo...". Hà Tùy Nhiên tìm cớ rất nhanh.
Lý Đông Hách lạnh lùng quan sát dáng vẻ nói dối không chớp mắt của hắn. "Bịa tiếp đi"
Hà Tùy Nhiên thở dài.
Hắn nhìn Lý Mẫn Hanh, đối phương rũ mắt, không thèm liếc hắn.
Hà Tùy Nhiên nghiến răng, nói: "Tôi muốn..."
Tôi muốn ở gần cậu hơn một chút.
Tôi muốn đợi một cơ hội.
Nhất thời không biết nên nói ra sao, chỉ do dự vài giây, hắn đã chẳng thể mở lời.
Lý Mẫn Hanh luôn im lặng nghe họ trò chuyện, không chen ngang cũng không phát biểu ý kiến.
Trong lúc Hà Tùy Nhiên trầm mặc, anh ung dung lấy coffee trên bàn đưa đến trước mặt Lý Đông Hách.
"Em muốn uống coffee mà? Nếm thử đi"
Ngón giữa của anh có một chiếc nhẫn.
Lý Đông Hách đưa tay ra nhận, trên tay cũng có một chiếc nhẫn, dù nhẫn của hai người không giống nhau nhưng Hà Tùy Nhiên có một loại trực giác kì lạ.
Trước kia Lý Đông Hách phóng túng nhưng chưa từng đeo trang sức lòe loẹt, nhẫn hay hoa tai đều không có. Hắn từng nghe Lý Đông Hách và đám Nhạc Văn Văn nói chuyện, Lý Đông Hách chê những thứ đó quá ẻo lả, đeo rất xấu, vậy nên trước giờ chưa từng chạm vào.
Nhưng bây giờ, trên tay cậu lại có thêm một chiếc nhẫn.
Lý Đông Hách nhận coffee, nhấp một ngụm rồi giục hắn: "Nói hết đi"
Hà Tùy Nhiên im lặng hồi lâu mới khàn giọng đáp: "Tôi muốn... Muốn làm đồng đội với cậu một lần nữa"
Lý Đông Hách nhướn mày đầy bất ngờ.
Trong mắt cậu, Hà Tùy Nhiên chỉ là đồng nghiệp cũ, cũng chẳng được xem là bạn bè, số lần trò chuyện cùng nhau ít đến đến đáng thương... Vì sao sau khi về nước, hắn luôn lượn lờ trước mặt cậu?
Cậu không biết, một câu nói cách đây rất nhiều năm của mình đã vô hình thay đổi số phận của người khác.
"Tôi không tuyển cậu". Lý Đông Hách tỉnh táo lại, nói: "Người phải đi đến nơi cao, nguyên tắc đơn giản như vậy cậu nên hiểu chứ? Giao tình giữa tôi và cậu không sâu đậm đến mức khiến cậu vứt bỏ hợp đồng với Ferrari, hiểu chưa?"
Cậu đứng dậy. "Coffee chán ngắt, chúng ta đi thôi, thi đấu cố lên nhé"
Dứt lời, cậu mặc kệ Hà Tùy Nhiên níu giữ, kéo Lý Mẫn Hanh ra khỏi phòng nghỉ.
"Không tiếc à?". Đi được một đoạn, cậu nghe thấy người phía sau hỏi.
Lý Đông Hách nhướn mày. "Tiếc cái gì?"
"Nếu cậu ta tham gia đội xe thì chẳng khác nào quảng cáo miễn phí"
Lý Mẫn Hanh im lặng nghe hồi lâu, không mở miệng cắt ngang chính là vì nguyên nhân này.
Hiện tại Hà Tùy Nhiên là tay đua nổi tiểng nhất trong nước, chỉ cần hắn ta đến, chưa bàn tới việc khác, riêng độ chú ý của truyền thông và nhà tài trợ cũng đã cao rất nhiều.
Bởi vậy anh luôn kiềm chế xúc động đưa Lý Đông Hách đi.
"Tôi không mở công ty giải trí, không cần quảng cáo". Lý Đông Hách bình thản nói: "Hơn nữa tôi mở câu lạc bộ không phải vì tiền"
Cậu ngừng lại một lát, sửa lời: "Không hoàn toàn vì tiền"
Cậu nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy Hà Tùy Nhiên quái gở.
Ai lại vì một người bạn nhiều năm không gặp mà từ bỏ tiền hợp đồng trị giá trên ngàn vạn?
Tóm lại, mặc kệ là Lý Đông Hách tự luyến hay Hà Tùy Nhiên thật sự có suy nghĩ kia, cậu cũng không có ý định tiếp xúc nhiều với đối phương.
Đi vòng vèo hồi lâu, cuối cùng cũng tìm thấy cửa sau. Lý Mẫn Hanh đẩy ra quan sát, hành lang bên ngoài có vài người trông giống phóng viên, máy quay phim vẫn còn ở đó nhưng ít hơn lúc trước.
Nghe thấy động tĩnh, đám người kia vội vã nhìn về phía họ. Có điều cậu và anh đều đeo khẩu trang, bọn họ cũng chẳng chú ý, thấy không phải tuyển thủ, bèn thu hồi tầm mắt.
Một phóng viên trong số đó đang sửa bản thảo, bất giác liếc hai người một cái, bàn tay đang gõ bàn phím lập tức khựng lại.
Mái tóc màu xanh lá này...
Ban nãy gã cắm dùi ở trước cửa nên biết người vừa rồi Hà Tùy Nhiên đưa đi cũng có mái tóc giống như vậy.
Hơn nữa... Gã nhớ, một tập tiết mục trên chương trình tạp kĩ nổi tiếng nào đó gần đây, trong đám người qua đường hấp dẫn tầm mắt cư dân mạng cũng có một chàng trai nhuộm tóc màu xanh lá.
Gã nôn nóng đến mức chưa đặt máy tính cẩn thận đã cầm bút ghi âm xông lên, sau khi xác định mấy đồng bạn không theo cùng, gã bèn cản đường hai người nọ.
"Xin chào, xin hỏi cậu có phải bạn của Hà Tùy Nhiên không? Có phải cậu từng tham gia chương trình tạp kĩ "Du xuân kí" không?"
Phóng viên thường xuyên bôn ba trên con đường lá cải, thân thể gã chẳng cường tráng nhưng tuyệt đối không thuộc loại còm nhom. Ai ngờ vừa nhào lên thì đã bị chàng trai xanh mướt kia huých mạnh vào bả vai, suýt ngã sấp mặt.
Hai người vờ như không nghe thấy rồi bỏ đi.
Phóng viên dựa vào tường, vẻ mặt vô cùng bất mãn, gã đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nhanh chóng mở tiết mục tạp kĩ lên, chụp lại màn hình ở phân đoạn của chàng trai tóc xanh, dò hỏi một người bạn trên Wechat.
[Biết người này không? Có tin đồn nào không?]
–
Ra khỏi phòng nghỉ, Lý Đông Hách không định đến quán cà phê nữa, còn khoảng hai mươi phút trận đấu bắt đầu, hôm nay mặt trời không gắt, còn có gió mát, ngồi trên khán đài cũng không nóng.
Đi được nửa đường, Lý Mẫn Hanh nói muốn mua đồ, Lý Đông Hách đáp một tiếng rồi trở về khán đài một mình.
Thấy fan girl vẫn ngồi im không nhúc nhích của Hà Tùy Nhiên trên khán đài, trong lòng Lý Đông Hách khá khâm phục.
Cậu ngồi vào chỗ cũ, rảnh rỗi đến phát chán bèn tám nhảm vài câu trong nhóm trò chuyện, tiện thể nhắc đến chuyện mở câu lạc bộ.
Trình Bằng: Được đấy, tôi làm nhà tài trợ đầu tiên của ông, cần xe hay cần tiền?
Nhạc Văn Văn: Hu hu hu, người ta hổng có tiền, nhưng người ta bằng lòng làm cục cưng đua xe của bồ [ngượng ngùng]
Nhạc Văn Văn nói xong, lập tức gửi một tấm ảnh cậu ta mặc váy nữ ngắn bỏng mắt, cầm ô che nắng trên tay.
Lý Đông Hách bất cẩn mở ra, bỗng chốc bỗng cảm thấy mình đang ngang nhiên xem phim sex trước mặt quần chúng.
Cậu ghét bỏ tắt đi.
Lý Đông Hách đang trò chuyện hăng say, chợt nghe thấy vài tiếng thì thầm truyền đến từ sau lưng.
"Anh ấy can đảm ghê, idol của bạn cùng phòng tao trước kia cũng nhuộm màu này, ai ngờ khoảng thời gian đó đã trở thành lịch sử đen tối của idol đó luôn"
"Màu xanh lá vốn dĩ rất đẹp, khó kiểm soát. Nhưng tạo hình này của anh ấy cũng được... Không biết tháo khẩu trang ra có hiện nguyên hình không nhỉ"
"Có phải là bị bạn gái cắm sừng, trong cơn tức giận... Chờ đã, chờ đã!". Dường như cô gái kia phát hiện ra điều gì đó. "Tụi bây nhìn màu tóc này có giống người qua đường trong "Du xuân kí" không?!"
Đcm.
Cậu chỉ muốn yên lành xem đua xe, sao lại nhiều chuyện rắc rối đến vậy?
Lý Đông Hách đang do dự có nên rời đi hay không thì cảm thấy đầu của mình trĩu xuống.
Lý Mẫn Hanh nhẹ nhàng đặt chiếc mũ lưỡi trai màu đen vừa mua lên đầu cậu, anh cụp mắt, bình thản nói: "Nắng quá, em che vào"
Lý Đông Hách chỉnh mũ, sau khi giấu gần hết mái tóc mới hỏi anh: "... Anh đi mua cái này đấy à?"
"Ừ, không đẹp, dùng tạm nhé"
Âm thanh của đám người sau lưng nhỏ dần, đến khi trận đấu bắt đầu chỉ còn lại tiếng hò reo.
Nói không ngoa, toàn bộ trường đua này ít nhất cũng phải có 70, 80% ánh mắt dán chặt lên xe Hà Tùy Nhiên.
Lý Đông Hách thuộc trường hợp ngoại lệ thiểu số.
Các cô gái phía sau: "Hà Tùy Nhiên cố lên! Hà Tuy Nhiên cua khúc này đẹp quá!! Á á á thứ hạng của Hà Tùy Nhiên vượt qua xe phía trước rồi!!!"
Lý Đông Hách: "Vị trí thứ nhất phải là số 7 người Pháp. Hồi học trung học tôi từng nghe về anh ta, dày dặn kinh nghiệm, được đánh giá tốt, rất nổi tiếng ở nước ngoài... Kĩ thuật cua của Hà Tùy Nhiên không cao bằng anh ta, vẫn kém nhiều lắm, phải luyện tập nhiều hơn... Hừ, rốt cuộc cũng vượt qua rồi, Hà Tùy Nhiên nên vượt qua từ hai vòng trước, nhưng tạm chấp nhận được, cậu ta tiếp tục duy trì thì chắc sẽ giành được hạng ba"
Ánh mắt của đám fan girl từ nghi ngờ chuyển sang lạnh lẽo, cắm thẳng vào sau lưng Lý Đông Hách, Lý Đông Hách điềm tĩnh như thường, tiếp tục giải thích cho Lý Mẫn Hanh.
Lý Mẫn Hanh nghe rồi mỉm cười, duỗi tay kéo bả vai của cậu, ôm cậu về phía mình. "Em to tiếng hơn chút nữa, lát sau chúng ta không ra khỏi khán đài này được đâu"
"Chẳng sợ". Lý Đông Hách nói: "Tôi giải thích miễn phí, bọn họ còn ngại à? Mấy người tường thuật trên kia không nói hay bằng tôi đâu"
Sự thật chứng minh, lời của Lý Đông Hách hoàn toàn không sai, kết quả cuộc đua được công bố, tuyển thủ số 7 giành chức quán quân, Hà Tùy Nhiên ở vị trí số ba, xấu hổ đứng trên bục trao giải.
Lúc nhận thưởng, Hà Tùy Nhiên liên tục nhìn về phía khán đài như đang kiếm tìm, ngay cả máy quay phim đến trước mặt cũng chẳng buồn để ý.
Tiếp theo, ánh mắt của hắn dừng lại ở chỗ nào đó, đột nhiên mỉm cười, lại còn khẽ vẫy tay.
"Á á á, anh ấy đang nhìn tụi mình phải không!". Fan girl phía sau kích động. "Đúng! Đúng rồi! Anh ấy đang nhìn tụi mình!! Hà Tùy Nhiên chiều fan ghê, yêu quá!"
Lý Đông Hách liếc Hà Tùy Nhiên, không để ý đến đối phương, đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Cuộc đua này còn tẻ nhạt hơn cậu tưởng.
Chỗ ngồi gần như được lấp kín, cầu thang rất hẹp, lúc ra ngoài vô cùng phiền phức. Nửa phút trôi qua, Lý Đông Hách vẫn bị bao vây trên khán đài.
Cuối cùng, khó khăn lắm mới thoát thân khỏi biển người, Lý Đông Hách đang định mở miệng thì đuôi mắt quét một cái, bắt gặp gương mặt quen thuộc.
Chính là gã phóng viên ban nãy họ nhìn thấy ở cửa sau.
Giờ phút này, sau lưng gã ta còn có một người đàn ông đang cầm di động quay phim.
Lý Đông Hách cau mày, nhanh chân muốn bỏ đi, ai ngờ đối phương chuẩn bị từ sớm, tăng tốc chạy đến trước mặt cậu...
"Lý Đông Hách! Cậu là Lý Đông Hách đúng không!? Con trai của nữ minh tinh quá cố Triệu Thanh Đồng..."
Mặt Lý Đông Hách lập tức đanh lại.
Lý Mẫn Hanh mím môi, bước lên đứng giữa hai người, tách phóng viên ra rồi lạnh lùng liếc đối phương. "Đừng quay phim bừa bãi"
Hai kẻ kia vẫn không dừng bước, tiếp tục tiến về phía trước, phóng viên không từ bỏ, cun cút đuổi theo sau.
Ban đầu gã chỉ nghe nói mấy người qua đường trong "Du xuân kí" đều có tin đồn, gã nghĩ có kích thích đến đâu cũng chỉ là người thường, không tạo ra được gợn sóng nên không chú tâm nghe ngóng.
Ai ngờ vừa hỏi lại chính là tin đồn nóng phỏng tay!
Người biết chuyện còn khuyên gã, bảo gã đừng nhúng tay vào vũng nước đục nhưng trước kia gã đều chạy tin tức ở nước ngoài, căn bản không sợ.
"Lý Đông Hách, xin hỏi cậu và Hà Tùy Nhiên quen biết thế nào? Cảnh quay của cậu trong "Du xuân kí" được sắp xếp hay chỉ là tình cờ? Cậu có định tiến vào giới giải trí không?"
Tiến vào nhà mày ấy, Lý Đông Hách thầm nhủ.
"Lý Đông Hách, hiện giờ chúng tôi đang phát sóng trực tiếp, rất nhiều fan đang chờ câu trả lời của cậu, xin cậu hãy trả lời chính diện được không? Hay là cậu chột dạ?". Phóng viên bám riết không tha, thấy Lý Đông Hách lề mề không đáp, gã bèn hạ quyết tâm.
"Lý Đông Hách, có bạn trên mạng bóc phốt cậu từng say xỉn, hít thuốc phiện, xin hỏi những chuyện này có thật không? Nghe nói Hà Tùy Nhiên ở nước ngoài cũng thường hít thuốc phiện tập thể, hiện giờ hai người có quan hệ thân mật, có phải càng chứng minh chuyện này..."
Khán giả đứng cạnh lối ra sợ đờ đẫn, đồng loạt dừng bước.
Người đàn ông cầm di động thấy mưa đạn phát sóng trực tiếp càng lúc càng nhiều, vội vã đánh mắt với phóng viên, bảo gã tiếp tục nói.
Phóng viên hiểu tâm lí quần chúng nhất, bèn chuyển hướng đề tài: "Lý Đông Hách, nguồn thuốc của cậu thông qua Hà Tùy Nhiên đúng không? Hoặc là cậu có con đường khác? Cậu có từng nghĩ đến những cảnh sát phòng chống ma túy anh dũng hi sinh không..."
Nghe vậy, mặt Lý Mẫn Hanh hoàn toàn đanh lại, sa sầm đáng sợ.
Người bên cạnh anh cũng dừng bước trước câu nói này.
Lý Đông Hách vùng khỏi tay Lý Mẫn Hanh, cuối cùng cũng đứng lại, cậu cởi khẩu trang, vô cảm hỏi phóng viên: "Mày vừa hỏi gì tao?"
Thấy cậu ngừng bước, phóng viên rất mừng rỡ. "Tôi nói, nguồn thuốc của cậu thông qua Hà Tùy Nhiên đúng không? Cậu..."
"Nguồn thuốc?". Lý Đông Hách cười mỉa, nói chuyện bình tĩnh đến lạ. "Nguồn thuốc đến từ mười tám đời tổ tông của mày đấy thằng ngu lìn, đêm nào họ cũng báo mộng gửi cho tao"
Phóng viên khiếp hãi.
... Đây là lần đầu tiên gã bị chửi khi săn tin trong nước.
Bình thường những minh tinh kia nghe những vấn đề hắn nói hươu nói vượn đều không dám dễ dàng trở mặt.
"Cậu... Cậu thẹn quá hóa giận à?"
Lý Đông Hách làm lơ gã, quay sang nhìn người đàn ông cầm di động. "Mày đang phát trực tiếp?"
Gã kia gật đầu, bảo vệ di động trong tay, sợ cậu xông lên hành hung.
Lý Đông Hách hỏi: "Bao nhiêu người xem?"
Gã đàn ông liếc mắt. "Bảy, bảy vạn"
"Bảy vạn?". Lý Đông Hách khinh bỉ. "Ít vãi, chúng mày đến từ truyền thông rác rưởi nào thế?"
Gã kia sững sờ.
Trong phòng trực tiếp, mưa đạn của khán giả bay rất nhanh, số người ùa đến càng lúc càng nhiều.
"Được rồi, tạm bợ vậy. Mày giơ điện thoại cao lên... Thế này thì quay được ai?". Lý Đông Hách mất kiên nhẫn duỗi tay, nâng hai tay của gã lên cao.
Toàn bộ gương mặt của Lý Đông Hách xuất hiện trong phòng trực tiếp.
Rất nhiều cư dân mạng sững sờ, không biết nên gửi "Thằng phê cần chết tiệt" hay "Đẹp trai vãi".
"Các anh hùng bàn phím trước kia sủa bậy trên Weibo của tao rửa tai nghe kĩ đây"
Lý Đông Hách nhìn thẳng vào camera, ngoài dự đoán của tất cả mọi người... Cậu nói chuyện với cư dân mạng trong phòng trực tiếp.
"Mấy cái bạo lực học đường, bắt nạt kẻ yếu dẹp sang một bên, bây giờ tao muốn nói với mấy thằng chó trên mạng "chắc con mẹ nó chắn" tao hít cần, có ngon thì chúng mày dùng tên thật tố cáo bố mày đi, làm loạn lớn tiếng thế này, nếu tao hít cần thật, không lo không tống được tao vào tù"
"Những việc khác chúng mày bịa thoải mái, tao đéo quan trọng nhưng bố mày cũng nóng tính lắm, đừng làm căng đến cùng, chúng ta vẫn là bố con tốt"
"Đừng tưởng núp lùm trên mạng tung tin thất thiệt thì không cần trả giá, chọc bố mày điên tiết, bố đây có thể... Tóm chúng mày đến chỗ chú cảnh sát bất cứ lúc nào, làm kiểm tra đo lường. Chờ có kết quả, xem bố đây có kiện chết mẹ mày không"
Ai nấy đều nghe đến ngu người.
Lý Đông Hách nói chuyện rất khó nghe, dùng từ cũng vô cùng tục tĩu.
Nhưng đây là cách thanh minh ngầu nhất mà cư dân mạng từng thấy.
Gã đàn ông câm nín, cúi đầu nhìn mưa đạn.
Tất cả đều là "666" (1), "Thằng bịa đặt chết tiệt", có mấy bình luận phản đối đều bị chìm xuống rất nhanh.
(1) 666: giỏi, ngầu.
Lý Đông Hách chửi sướng mồm.
"Còn về việc Hà Tùy Nhiên có hít cần không... Trước mỗi cuộc đua đều phải kiểm tra sức khỏe một lần, nếu các người tò mò thì có thể đi hỏi bác sĩ của đội xe"
Cậu gật gù, kết thúc ngắn gọn. "Cuối cùng, xin gửi lời chào đến các vị cảnh sát phòng chống ma túy"
Lý Đông Hách nói xong, Lý Mẫn Hanh tiến lên phía trước, dùng lòng bàn tay thô bạo che camera điện thoại.
Ánh mắt của anh âm u, cất tiếng hỏi: "Tự tắt hay muốn đổi di động mới?"
Gã đàn ông hậm hực tắt trực tiếp.
Trước khi đi, Lý Mẫn Hanh lấy một tấm danh thiếp từ trong túi quần. Sau khi Lý Đông Hách xảy ra chuyện lần trước, anh sợ không xử lí kịp thời nên lúc nào cũng mang theo người.
"Đây là luật sư của tôi". Anh đặt danh thiếp vào túi áo phóng viên, lạnh lùng nói: "Chuyện hôm nay, trong vòng ba ngày anh ta sẽ liên lạc với các người"
BẠN ĐANG ĐỌC
MARKHYUCK | Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Cuối Cùng Cũng Phá Sản
De TodoĐÂY LÀ BẢN CHUYỂN VER Tác giả: Tương Bối Tử Thể loại: Cường cường, hào môn thế gia, tình yêu son sắt, hợp đồng tình yêu. Nguồn: duongchibachngoc.wordpress.com Văn án: Lý Mẫn Hanh và Lý Đông Hách là đối thủ không đội trời chung. Hai người...