Lý Đông Hách đang cáu thì bị ánh mắt của Lý Mẫn Hanh dập tắt lửa giận.
Cậu nghẹn lời, hồi lâu sau mới nói: "Sao tôi không dám? Anh nghĩ tôi cho anh tiền là vì cái gì?"
Mặt Lý Mẫn Hanh không cảm xúc: "Thế em dùng đi"
"... Bây giờ tôi không có hứng". Lý Đông Hách quay đầu đi, che giấu bao biện. "Anh tưởng ai cũng giống anh chắc, ngày nào cũng nghĩ bậy bạ"
Đôi mắt Lý Mẫn Hanh sâu thăm thẳm. "Là em có vấn đề"
"Anh mới có vấn đề". Lý Đông Hách thốt lên. "Anh không được, tôi không thích xài, thì sao?"
"..."
Lý Mẫn Hanh biến sắc, lặp lại. "Tôi không được? Thế em còn tìm tôi làm gì?"
"Chẳng phải tại tôi đặt hàng xong mới phát hiện hàng chất lượng kém à?". Lý Đông Hách nhìn mặt anh thì biết ngay mình đang nói đúng hướng. "Ai ngờ anh lại là đồ tốt mã dè cùi chứ?"
Nhớ tới di chứng sau lần đầu, Lý Đông Hách cho rằng mình đang phát biểu sự thật nên cậu nói rất thẳng thắn, cực kỳ kiên cường.
Lý Đông Hách cứ tưởng cậu và Lý Mẫn Hanh sẽ cãi nhau ầm ĩ trên xe, chẳng ngờ Lý Mẫn Hanh nghe xong thì im lặng một lúc, tháo dây an toàn rồi xuống xe, để lại cậu trợn tròn mắt ngồi trên ghế lái.
Lý Đông Hách bực bội vuốt tóc, cảm thấy đầu mình đang nóng lên. Sau khi xuống xe cậu không vào nhà ngay mà đi đến sân nhỏ hóng gió, nhân lúc rảnh rỗi châm điếu thuốc.
Chưa rít được hai hơi thì Nhạc Văn Văn gọi điện đến.
"Đông Hách, bồ về đến nhà chưa?". Đầu dây bên kia không có tiếng ồn ào, chắc cậu ta đã rời khỏi quán bar. "Ban nãy có mấy cái ly bị vỡ, tui đã thanh toán tiền bồi thường rồi. Bồ không sao chứ? Có bị thương không, có cần đến bệnh viện không?"
"Tôi có thể xảy ra chuyện gì chứ". Lý Đông Hách đáp: "Thằng cháu kia thì sao?"
Nhạc Văn Văn lưỡng lự rồi nói: "Uống thuốc xong thì bị bạn nó kéo đi rồi, chả biết đến bệnh viện hay đi tìm gái nữa"
Lý Đông Hách thầm mắng: "Là thuốc kích dục thật à?"
Nhạc Văn Văn gắt lên: "Ừ, đúng là thằng biến thái chết bầm"
Lửa giận của Lý Đông Hách vừa hạ xuống nay lại bùng cháy.
"Cậu điều tra xem nó đang ở bệnh viện nào hoặc khách sạn nhà ai"
Nhạc Văn Văn ngẩn ngơ. "Điều tra làm gì?"
"Bố muốn thiến nó"
Nhạc Văn Văn rất hiếm khi thấy Lý Đông Hách giận như vậy, cậu nào dám nhiều lời, bèn vội vã xoa dịu bạn mình trước: "... Sao tui tra được cái đó chứ, dù sao cũng không xảy ra chuyện gì lớn, bồ cứ nhịn đã"
"Phải rồi, ban nãy lúc Cố Triết ra ngoài cứ luôn mồm tuyên bố sẽ hành hạ Lý Mẫn Hanh đến chết... Chi bằng mấy ngày này để Mẫn Hanh ở nhà, tạm thời đừng ra ngoài"
Lý Đông Hách nói: "Tôi sợ thằng đấy chắc?"
"Đương nhiên bồ không sợ, nhưng bồ cũng biết tình hình hiện tại của Lý Mẫn Hanh rồi đấy, nếu Cố Triết thực sự muốn ra tay thì cũng không phải là không được". Nhạc Văn Văn khéo léo nói: "Dù sao gia đình Cố Triết cũng có chỗ dựa, mà nhà Tiểu Mãn Mãn thì..."
BẠN ĐANG ĐỌC
MARKHYUCK | Kẻ Thù Không Đội Trời Chung Cuối Cùng Cũng Phá Sản
RastgeleĐÂY LÀ BẢN CHUYỂN VER Tác giả: Tương Bối Tử Thể loại: Cường cường, hào môn thế gia, tình yêu son sắt, hợp đồng tình yêu. Nguồn: duongchibachngoc.wordpress.com Văn án: Lý Mẫn Hanh và Lý Đông Hách là đối thủ không đội trời chung. Hai người...