Chương 2: Người Xưa Cảnh Cũ

477 37 0
                                        

- "Điều luật nào quy định phụ nữ thì không thể mời một phụ nữ xinh đẹp đoan trang khác cùng khiêu vũ? Hay là Lệ Sa không muốn khiêu vũ với tôi?"
Phác Thái Anh nhướng mày, vẻ mặt tươi cười hỏi lại.

Lạp Lệ Sa đặt ly nước đang cầm trên tay qua một bên, đưa tay nhẹ nhàng đặt lên lòng bàn tay Phác Thái Anh.

Trên đời này có việc gì mà Lạp Lệ Sa cô không dám làm.
Hai người đi vào sàn nhảy, bắt đầu khiêu vũ.

Thời điểm Phác Thái Anh ôm eo Lạp Lệ Sa, nước mắt thiếu chút nữa là tuôn ra.

Nhưng cô phải cố nhịn, cô không thể khóc, tìm được Sa là một chuyện đáng để vui vẻ mà.
Kiếp trước, chị cùng cô khiêu vũ lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất chính vào sinh nhật cô.

Sau đó...đó cũng là sinh nhật cuối cùng của Phác Thái Anh.

Không có Sa thì đón sinh nhật còn ý nghĩa gì? Mà ở kiếp này, Phác Thái Anh cũng chưa từng tổ chức sinh nhật.

Bởi vì cô nhất định phải đón sinh nhật cùng Lệ Sa
Lần nữa cùng Lạp Lệ Sa khiêu vũ.

Trong lòng Phác Thái Anh vui buồn lẫn lộn.

Nhưng ở trên mặt vẫn mỉm cười.

Người tinh ý đều có thể nhìn ra, hôm nay Phác Thái Anh cười là thật.

Không phải nụ cười máy móc, qua loa với người hâm mộ, cũng không phải nụ cười của nhân vật trong phim.

Mà là nụ cười chân thật phát ra từ nội tâm Phác Thái Anh.
- "Cô từng học khiêu vũ sao?"
Lạp Lệ Sa phát hiện Phác Thái Anh khiêu vũ rất giỏi, từ đầu đến cuối cũng không có giẫm vào chân cô.
- "Chưa từng học qua.Có lẽ bởi vì bạn nhảy là chị nên tôi tự nhiên biết."
Phác Thái Anh nửa thật nửa đùa nói.
- "Miệng lưỡi trơn tru! Người trẻ tuổi bây giờ đều biết nói chuyện như vậy sao?"
Ấn tượng của Lạp Lệ Sa đối với Phác Thái Anh xem như cũng không tệ.

Khi cô ấy ôm eo cô cũng rất có quy tắc, không có lợi dụng mà "trượt" lung tung.
Hơn nữa cô đối với cô ấy vừa gặp mà lại như đã quen thuộc từ lâu, cho nên cô sẵn lòng cùng cô em gái nhỏ hơn mình năm tuổi này nói nhiều thêm vài câu.
- "Người khác tôi không chắc, nhưng mỗi câu tôi nói với Sa tỷ đều là thật lòng."
- "Ừm hứm, vậy "tiểu nữ" đây thật vinh hạnh vô cùng."
Âm nhạc kết thúc, Lạp Lệ Sa buông tay Phác Thái Anh ra.

Phác Thái Anh quyến luyến không nỡ buông cánh tay đang đặt lên eo Lạp Lệ Sa, nhưng vẫn phải lễ phép lùi về phía sau hai bước.

Lúc này bên ngoài nhà hàng bắt đầu bắn pháo hoa.

Chớp mắt một cái, Phác Thái Anh tưởng như quay trở lại đêm hơn bảy mươi năm trước.
Nhưng mà lần này, cô sẽ không bao giờ để Lạp Lệ Sa rời xa cô nữa.

Phác Thái Anh kéo cổ tay Lạp Lệ Sa chạy nhanh ra sân thượng ngắm pháo hoa.

Cảnh tượng tương tự nhưng trong lòng người không giống.

Lệ Sa, kiếp này em sẽ không cho bất kỳ người nào tổn thương chị.
Lạp Lệ Sa ngẩng đầu nhìn pháo hoa.

Trong đầu xuất hiện rất nhiều hình ảnh vụn vặt, rất lẻ tẻ không có cách nào ghép lại thành một hình ảnh hoàn chỉnh.

[BHTT] (Lichaeng) Được Voi Đòi Tiên (Chuyển Ver)Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ