Vừa đặt chân xuống cái đất Hà Nội này mà tôi đã phải nhẹ nhàng cảm thán trong lòng :
" Đ** m* sao mà nóng thế ."
Tôi nghe tiếng mẹ gọi tôi gấp gáp từ sau xe :
" Dâu ơi ! Nhanh xách đồ hộ mẹ nào."
Tôi lười biếng chậm chạp đáp :
" Vầnggg"
Hôm nay là ngày đầu tôi và mẹ chuyển đến nhà mới . À chỉ có tôi và mẹ thôi nhé , bố mẹ tôi li hôn được một thời gian rồi. Hiện tại mối quan hệ của hai người đang dừng lại ở mức bạn bè.
Lí do mà tôi phải chuyển từ Vĩnh Phúc lên Hà Nội để học là vì mẹ tôi chuyển công tác .
Gia đình tôi nói khiêm tốn thì là khá giả mà nói toẹt ra là giàu vcl . Bố tôi là giám đốc của một công ty phần mềm còn mẹ tôi thì là một nhà thiết kế có tiếng.
Chính vì vậy mà tôi chính là nàng công chúa nhỏ được cưng chiều. Nhưng không vì thế mà tôi kiêu ngạo đâu nha , tôi rất thân thiện đó.
Hiện tại đang là cuối tháng tám thời tiết còn khá oi ả, còn khoảng hơn 1 tuần nữa là trường mới của tôi khai giảng . Năm nay tôi mới lên lớp 11 nên việc chuyển trường với tôi là không có vấn đề gì.
Vì mới chuyển đến nên đồ đạc trong nhà còn thiếu rất nhiều. Chẳng để tôi kịp thở mẹ tôi đã xách mông tôi đi sắm sửa . Nhìn mẹ tôi hào hứng chọn hết thứ này đến thứ kia mà tôi cạn lời thật sự .
Mẹ tôi là một người cuồng mua sắm, bà ấy là người chỉ cần nhìn cái gì vừa mắt thì sẽ mua, mặc dù chẳng dùng đến một lần. Lúc nào đi mua đồ cùng mẹ tôi cũng mệt sống đi chết lại . Suốt cả đường mẹ cứ luôn miệng hỏi tôi :
" Cái này lấy màu gì nhỉ ?...Dâu có muốn cái này không con ?... Cái nào tốt hơn nhỉ?.... "
Mặc dù nói là hỏi tôi vậy thôi chứ thật ra mẹ tôi mua tất =))) . Tôi thật chẳng thể hiểu được cái thú vui tao nhã của mẹ tôi nhưng thôi , bà ấy vui là được .
Phải mất rất nhiều thời gian mẹ tôi mới dứt ra được cái việc mua sắm này . Sau khi thanh toán xong mẹ chở tôi trên chiếc mercedes mới tậu vi vu trong lòng Hà Nội . Phải nói rằng đây đúng là một thành phố khá sầm uất, xe cộ tấp nập khác hoàn toàn với nơi ở trước đây của tôi ở Vĩnh Phúc. Tôi không quá thích nơi đây, bởi lẽ vì mùi khói bụi quá nhiều. Nhưng vì tính chất công việc của mẹ khá đặc biệt nên tôi đã đề nghị mẹ chuyển trường cho tôi để đi cùng bà.
Mẹ chở tôi đi một vòng rồi cuối cùng chúng tôi dừng lại ở một quán ăn vặt ven đường .
Vừa bước vào quán , trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người mẹ tôi hô to :
" Chị ơi cho em 2 bánh tráng trộn, 4 đĩa cút lộn xào me, 2 phần chân gà rút xương , 2 bắp ngô và 2 ly trà đá nha. "
Rồi mẹ lại quay sang nói với tôi :
" Tạm thời gọi vậy thôi đã "
"_"
Cái ' tạm thời ' của mẹ làm tôi ảo não xoa trán. Vừa đặt mông xuống ghế mẹ tôi như nhớ ra điều gì quan trọng bảo :
BẠN ĐANG ĐỌC
Dâu tây nhỏ của anh
Genç KurguTôi ôm lấy Tùng khóc đến nức nở, cơ thể không thể kiểm soát được mà run bần bật . Nước mắt tôi rơi lã chã ướt cả một mảng áo Tùng nhưng nó chẳng hề quan tâm mà chỉ lẳng lặng vỗ về trấn an tôi. Tôi gần như đã thiếp đi bởi cái mệt trong vòng tay ấm...