Pháp Kiều mơ màng tỉnh dậy từ cơn đau đầu như búa bổ, hoang mang nhìn cảnh trí được bày xung quanh, mới phát hiện ra nơi này chẳng phải nhà chung, cũng chẳng phải phòng em.
Căn phòng được trang trí với tông màu xanh dương đậm là chủ yếu, với đèn cảm biến tâm trạng được bật khiến không gian huyền ảo tựa như em đang lạc bước vào thuỷ cung.
Pháp Kiều ngửi thấy hương thoang thoảng bên gối, dường như rất quen. Đến khi em thấy có người đang co ro nằm dưới đất thì mới nhớ ra mùi ấy là hương nước hoa của Tuấn Duy.
Tuấn Duy nằm trên đất, bên dưới chỉ lót tạm một tấm ga trải giường xem như chiếu, bên trên cũng chỉ đắp một tấm chăn mỏng, dù nhiệt độ trong phòng đang thấp vô cùng.
Em bật điện thoại xem thời gian, lại phát hiện điện thoại đã hết pin, sập nguồn tự bao giờ. Men theo giờ trên đồng hồ treo tường, liền phát hiện ra bây giờ chỉ mới canh đêm, chập choạng trở một giờ sáng.
Cảm thấy để anh nằm dưới đất cũng không phải là cách, vì dù gì Tuấn Duy cũng là chủ nhà, Pháp Kiều nhẹ nhàng gọi anh dậy.
- Anh Nus ơi.
- Ừmm ...
- Anh Nus ơi ..
- H-Huh hả ? Ơi Kiều, sao vậy em ? Em sốt hả ?
- Da-Dạ không ?Mải nhìn ngó xung quanh nên em không để ý, lúc tỉnh dậy em thấy trán em man mát, hoá ra là em sốt lúc ngủ.
- Em sốt đấy. Lúc về anh vội quá nên đưa em về nhà anh luôn, em đừng giận ha.
- D-Dạ không sao đâu anh, cảm ơn anh nhiều.
- Mà Kiều gọi anh dậy có gì không ?
- À-À ..Ai kia bỗng dịch vào một góc, chừa ra một khoảng lớn trên giường.
- Anh lên đây nằm nè anh, em thấy anh nằm ở dưới lạnh lắm.
- Thôi, anh nằm thì chỗ đâu em nằm ?
- Em xuống đất nằm.Em vô tư chỉ xuống đất.
- Không cho, em nằm trên đây.
- Nh-Nhưng anh nằm dưới đất.
- Vậy giờ anh tính với em thế này: Anh lên nằm với em được không ?
- A ? A-A-Dạ được.
- Ừ, đồng chí Kiều nằm gọn vào cho tôi nằm với nào.Em nghe thấy anh sắp xếp ổn thoả như vậy thì có phần hơi ngượng ngùng, nhưng bây giờ đã canh đêm, và em chẳng còn hơi sức đâu để nói chuyện thêm nữa.
Nghĩ được làm được, anh chàng nào đấy vừa trèo lên giường xong đã phát hiện thấy em người thương ngủ được chín giấc rồi.
Tuấn Duy giở trò lưu manh, nhân lúc người ta đang ngủ mà ăn đậu hủ của em, lén lút hôn chụt một tiếng lên trán người ta, xong hí ha hí hửng ngủ đến tận sáng.
---
Pháp Kiều lần nữa tỉnh dậy thì trời đã điểm đúng tám giờ. Em đưa tay dụi mắt, nhìn kĩ phòng thêm một lượt mới thấy ai kia đã rời đi tự lúc nào.
Nhìn một mình một căn phòng, em không tránh khỏi cảm thấy mất mát. Kể từ khi chia tay đến giờ, sáng nào em cũng mất hết một, hai tiếng nằm khóc, mãi mới xoay sở đi làm được, nên mắt em sưng to như hôm vừa rồi cũng không có gì lạ.
Nhưng hôm nay lại có gì đó khác. Em không còn buồn vì những chuyện đã qua nữa, vì tâm trí em giờ đây vẫn nhớ như in lời tỏ tình hôm nọ Tuấn Duy nói với em.
BẠN ĐANG ĐỌC
[Ogenus x Pháp Kiều] Tản mạn
RomanceNhững mẩu chuyện bé xíu, những chiếc hint đáng yêu.