Pháp Kiều tỉnh dậy vì cơn đau đang bổ vào đầu em. Mệt mỏi chống tay lên giường, nghệch mặt nhìn xung quanh, em lờ mờ nhớ được đêm qua đang cùng Tuấn Duy nói chuyện thì ngủ quên mất, cũng quên phải tẩy trang.
Em cựa người kiểm tra điện thoại, mới phát hiện ra em đang đắp một chiếc áo lạ. Nhìn kĩ mới biết đấy là áo của anh, em ngồi dậy gấp cho cẩn thận rồi lại nằm phịch xuống giường.
- Alo ?
- Chị Ly ơi, sáng nay chắc em không đi với mọi người được đâu chị. Đầu em đau quá.
- Ừ thế em nghỉ ngơi đi. Hôm qua em uống cũng nhiều mà.Chị Emily tri kỉ an ủi em, còn hỏi em muốn ăn gì không thì chị mua giúp. Em còn đang định trả lời thì nghe một giọng nói vọng vào điện thoại.
- Hôm qua thằng Nus làm gì em à mà sao nay hai đứa không đi được thế ?
Dù chỉ nói chuyện điện thoại bình thương nhưng em vẫn không nhịn được đỏ mặt.
Em nghe thấy bên kia đầu dây là tiếng vỗ chan chát vào người cùng tiếng la oai oái của nghệ sĩ nhân dân.
- Ái ui !! Đau anh !!
- Suốt ngày chỉ biết chọc Kiều, ông ra kia dẫn đoàn đi kìa.Chị Emily lườm nguýt vị nghệ sĩ.
- À Kiều à, ừ thế nghỉ ngơi đi em. Nếu mà muốn uống thuốc thì gọi xuống lễ tân, người ta mang lên cho em.
- Dạ em cảm ơn. Có gì chị nói mọi người dùm em, em xin lỗi mọi người nhiều.
- Không sao đâu, đừng xin lỗi. Em ngủ thêm tí nữa đi, chút chị về chị cho quà.Chị Emily cười khúc khích liền tắt máy để em nghỉ ngơi. Bên kia, em vừa cúp máy liền chạy đi vệ sinh cá nhân, lại tiếp tục vùi mình vào đống chăn gối ấm áp.
---
"Cốc cốc cốc"
Em uể oải đứng dậy mở cửa, bộ dạng lôi thôi khiến Tuấn Duy cũng phải thoáng giật mình.
- Kiều, đi chơi với anh không ?
- Hoi anh đi chơi vui nha, chắc em ở nhà quá.Em lười biếng đối đáp cho qua chuyện, lững thững đi lên giường nằm. Nhưng đi được nửa đường đã ngất xỉu trên đất, khiến Tuấn Duy hoảng hốt đành lao vào phòng đem em đặt trên giường.
"Sốt rồi."
Anh vội lấy tạm chiếc khăn mặt đem thấm nước ấm đắp lên trán em, cũng gọi xuống lễ tân hỏi xin thuốc trị cảm và một cây nhiệt kế.
---
Em mơ màng mở mắt, nhưng giống như một tấm rèm nhung, mi mắt nặng trịch chỉ muốn khép lại. Em càng cố càng không thể mở mắt. Ngay khoảnh khắc muốn thử lại lần nữa, đã có bàn tay ấm nóng đặt lên mắt em.
- Em đừng cố, em đang sốt mà. Ngủ thêm tí nữa đi.
- Anh Nus hả ?
- Ừ. Em có nhớ gì không ?
- Em nhớ em đang nói chuyện với anh thì tự nhiên cái đen xì luôn.
- Ừ, em đang đi vào giường thì tự nhiên em ngất. Em sốt đấy.
- Chắc tại hôm qua hứng gió biển.
- Ừ, xin lỗi em, tại anh mà em bị sốt.
- Trời tự nhiên cái xin lỗi, có gì đâu. Anh phải kêu cái ông thần biển đứng ra đây xin lỗi em liền, chứ anh xin lỗi em chi. Anh có họ hàng với ổng đó, anh kêu ổng ra đây quỳ xuống xin lỗi bổn cung liền.
- Bị sốt mà giỏi nói quá ha ?
- Nóng cái trán thôi chứ cái mỏ em không nói là mỏ bị lạnh đó anh.
- Em ăn gì không ?
- Chắc không quá.
- Anh nhầm, em phải ăn gì không ?
- Câu cú kiểu gì vậy cha ?
- Anh đang ép em ăn đấy.
- Em lười ăn quá, chắc nằm nghỉ xíu là hết chứ thuốc thang chi cho mất công.
- Ăn đi cho anh.
- Hoi. Ủa mà khoan, là anh nãy giờ ở với em đó hả ?
- Ừ.
- Ủa rồi anh ăn chưa ?
- Chưa.
- Ủa rồi sao anh không ăn đi ?
- Em ăn rồi anh mới ăn.
- Ủa coi bộ ngộ ha. Là giờ em không ăn là anh không ăn luôn hả ?
- Ừ.
- Gòi hoi giờ ăn. Anh ăn gì thì gọi đi, cho em cháo đi cho em húp qua bữa.
- Ừ.
- ...
BẠN ĐANG ĐỌC
[Ogenus x Pháp Kiều] Tản mạn
RomanceNhững mẩu chuyện bé xíu, những chiếc hint đáng yêu.