Câu chuyện nhỏ #8

749 40 1
                                    

Tuấn Duy không khỏi thở dài nhìn khung trò chuyện chỉ có bốn ô.

Gừng là một.
BigDaddy là hai.
Song Hiếu là ba và Tuấn Duy là bốn.

Thật sự có chút ... đáng thương.

---

Nguyễn Tuấn Duy
Kiều ơi lên live với anh này.

Pháp Kiều
Nay em bận rồi, bữa khác nha anh.

Tuấn Duy hụt hẫng nhìn dòng tin nhắn, tâm trạng nói xuống là xuống, trong chớp mắt đã rơi về âm độ C.

- Mọi người ơi, Kiều bảo là "Nay em bận rồi, bữa khác nha anh." Bận cái gì ? Quần hay áo ? Cởi hết ra !

Tuấn Duy trêu đùa với các anh em, cốt chỉ để mọi người không để ý được anh ta có bao nhiêu buồn bã.

Hôm trước anh ta đi siết niềng, đau răng đến mức ăn cũng chẳng buồn nghĩ đến, còn đề cập chi đến chuyện nói, nên hôm trước chẳng thể vào live cùng BigTeam được.

Hôm ấy anh ta còn sợ mọi người thấy tài khoản chính của ta lại đồn ầm lên cho các thành viên thấy, anh ta mà từ chối lại không phải phép, nên ai kia đành đêm hôm đi lọ mọ lập tài khoản khác, lén lén lút lút vào xem em người thương.

Cái em người thương nọ hình như biết mình xinh lắm ấy, mặc chiếc áo để lộ cả dải xương quai xanh đẹp đến mê người như vậy, đôi môi dày trông như lúc nào cũng chu ra cầu được hôn. Tuấn Duy xem mà máu nóng chạy rầm rập cả người, nhưng cũng chỉ đành khóc trong vô vọng mà thôi.

Đúng là chạy trời không khỏi nắng, anh ta còn đang bận khóc thì đã thấy Tez nhắn gọi vào live. Anh ta lúc ấy cũng chẳng biết nghĩ gì, đành trả lời đang ở với bạn mà cáo lui. Nhưng giây sau anh ta đã hối hận với quyết định này rồi.

Anh ta thấy em thoáng hiện tia mất mát khó bắt gặp, nhưng nhanh như cắt, em đã vui vẻ chòng ghẹo lại. Chỉ mình Tuấn Duy thấy, trong giọng nói kia có vài phần gượng gạo.

Ừ, thì Tuấn Duy đơn phương người ta, thấy người ta thiếu mình mà buồn thì cũng vui vẻ đấy, nhưng người thương của mình mà buồn thì tim phổi nào mà hớn hở cho được đây. Thế là Tuấn Duy cũng buồn theo người ta.

Buồn được một lúc thì sáu người vô tri kia lại đẻ ra thứ trò kêu gọi, tóm tắt là máy bào liên tỉnh. Tổ chức hoạt động ý nghĩa "Chong chóng tre nè Nobita" để nhận quyên góp từ các anh em hữu nghị gần xa.

Tuấn Duy muốn cười lại chẳng cười nổi, thấy em người thương múa quạt điệu nghệ như vậy lại càng thấy em đáng yêu.

"Cười lại không được cười ..."

Ai kia ai oán than trời oán đất, không biết dùng cách gì để di dời sự chú ý, đành bày ra trò đem điện thoại đặt trên bàn, còn bản thân quỳ gối lạy đủ chín lạy, trong đầu còn niệm sáu người kia đừng diễn tiểu phẩm, cũng đừng chọc anh ta cười nữa, anh ta đau răng.

Mẹ Hạnh đi ngang qua phòng con trai nhưng vẫn còn thấy sáng đèn, định vào mở cửa nhắc nhở con nghỉ sớm liền thấy một cảnh tâm linh như vậy, không dám lên tiếng mà chỉ lẳng lặng bước lùi ra ngoài, ở ngoài cửa cầu mong con đừng xuống tóc đi tu.

[Ogenus x Pháp Kiều] Tản mạnNơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ