Bởi vì muốn nói chuyện yên ổn với người nhà, cho nên Kim Trí Tú mang theo rất nhiều quà cáp về, tất cả đều là thứ tốt, túi lớn túi nhỏ.
Vừa mới vào cổng tiểu khu đã lại gặp phải bà bác Quách Phân Phương, chính là người mà lần trước đã nói chuyện sang tên căn nhà cho Kim Trí Tú biết.
Kim Trí Tú vốn định chào hỏi Quách Phân Phương một tiếng, ngờ đâu Quách Phân Phương vừa nhìn thấy cô đã quay sang tám chuyện với mấy bà bác bên cạnh về Kim Trí Tú, hơn nữa cũng không thèm giảm âm lượng xuống mà muốn nói cho cả Kim Trí Tú nghe.
"Độc ác chưa, còn tống cả ba mình vào tù!"
"Phải đấy, từ lúc Kim Ẫn Hải về cô ta cũng không thèm đến đây một lần, ác độc quá đi!"
"Bà nói xem, dù Kim Ẫn Hải không tốt đến mấy nhưng cũng nuôi cô ta lớn bằng nhường này, không phải chỉ là không cho tiền học đại học thôi sao, đầy người cũng không được học đại học ra đấy. Ở quê nhà tôi có mấy đứa trẻ con nhà thân thích vừa tốt nghiệp cấp 2 xong là không được đi học nữa, đều lên hẳn thành phố chúng ta kiếm việc làm rồi."
"Còn không phải sao, có cha mẹ nào mà không có chỗ thiên vị, chút chuyện đó mà cũng không chịu nổi, làm sao còn trông cậy vào để dưỡng lão nữa."
...
Kim Trí Tú coi như không nghe thấy, tiếp tục đi lên tầng, thế nhưng trong lòng thì khó chịu không nói nên lời. Không phải cô không muốn hiếu thuận với Kim Ẫn Hải, lần nào Kim Ẫn Hải đòi tiền cô cũng cho, mỗi lúc về nhà cũng phải xách túi lớn túi nhỏ về theo.
Thế nhưng yêu cầu lần trước thật sự là rất quá đáng, những năm vạn, dựa theo mức lương của cô cùng số tiền mỗi lần mang về nhà, làm sao mà có nhiều tiền như thế được. Hơn nữa số tiền đó còn để cho Kim Trí Huy dùng, cô không muốn cho, em trai đã trưởng thành rồi, cô không có nghĩa vụ phải vắt cạn tiền của mình vì Kim Trí Huy.
Nhưng Kim Ẫn Hải hoàn toàn không thèm để ý đến chuyện đó, chạy đến công ty gây náo loạn, bằng mọi giá bắt cậu đưa tiền. Cô không muốn Kim Ẫn Hải bị làm sao hết, chỉ hy vọng có thể được yên tĩnh một chút, cô không chịu nổi cảnh ngày nào cũng bị áp bức bóc lột.
Đứng trước cửa nhà một lúc, cuối cùng Kim Trí Tú cũng bất chấp đến cùng giơ tay gõ cửa, điều gì phải đối mặt chung quy cũng phải đối mặt, trốn tránh chung quy cũng không phải cách.
Người mở cửa là Kim Mật Kỳ, trước khi mở thì nhìn xuyên qua cửa sắt phòng trộm thấy được Kim Trí Tú ở bên ngoài, cho dù có thấy Kim Trí Tú xách rất nhiều túi trong tay, nhưng anh cũng chẳng cho một sắc mặt dễ chịu gì, mở cửa với vẻ mặt lạnh tanh, khóe miệng còn nhếch lên.
Mọi người đều có ở nhà, Kim Ẫn Hải đang ngồi đọc báo, Quý Cần ngồi nhặt rau ở một bên, Kim Trí Huy có nhặt giúp một chút, Kim Mật Kỳ đóng cửa xong cũng đến tiếp tục nhặt rau.
Kim Trí Tú có thể khẳng định, nhất định là Kim Trí Huy và Kim Mật Kỳ đang làm bộ làm tịch cho cô xem. Xưa nay hai người kia chưa từng làm mấy loại chuyện này, bình thường đều là Quý Cần làm hết, nếu cô có ở nhà chắc chắn sẽ phải giúp, chứ Kim Ẫn Hải không nỡ để Kim Trí Huy và Kim Mật Kỳ phải động chạm đến một chút công việc tay chân nào.
BẠN ĐANG ĐỌC
JENSOO - ÔNG XÃ BÍ MẬT CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC
FanfictionTổng tài chiếm hữu nữ vương thụ x nhân viên ngại ngùng công Hài hước, ngọt ngào, HE COVER