Trong lời nói có chứa nhiệt độ. Không biết người nói ra sẽ cảm thấy thoải mái hay không, nhưng người nghe lại bị bỏng khắp người.
---------
Có lẽ từ rất lâu, nó chẳng còn nhớ nổi khuôn mặt người mẹ sinh ra nó nữa rồi. Nó nhớ hồi nhỏ khi nó mới năm tuổi, cha và mẹ cãi nhau đến long trời lở đất, nó sợ hãi trốn trong phòng, nghe từng tiếng đồ đạc trong nhà rơi vỡ. Nó chỉ có thể bịt hai tai lại, cố gắng không nghe thấy những âm thanh ầm ĩ dưới nhà, tiếng quát mắng lẫn nạt nộ, tiếng chửi rủa thậm tệ, nó sợ hãi mà muốn khóc nấc lên. Tiếng đóng cửa rầm một cái đến mức nó giật mình. Rồi tiếng động cơ rồ lên, xe ô tô thoáng qua lớp cửa kính tầng hai và những giọt nước mắt to tròn lăn dài của nó, cứ vậy nhả bụi đi xa khỏi nhà.
Nó căng thẳng mở cửa phòng rón rén bước xuống nhà, từng mảnh sành một văng tứ tung. Cha thần kinh mệt mỏi đến tột độ, sức lực suy kiệt ngồi trên chiếc sô pha mà thất thần. Trên gương mặt của ông, một vệt bàn tay tát đến in dấu sưng đỏ. Hẳn rồi, mỗi khi xảy ra cãi vã, mẹ vẫn luôn là người đánh đập cha, rồi hét toáng bỏ đi ra khỏi nhà. Đứa nhỏ muốn an ủi cha mình, nó liền để chân trần bước sang chỗ ông, thì bỗng nhiên nó khóc toáng lên. Khiến người đàn ông đang châm khói thuốc phì phèo cũng phải giật mình nhìn qua.
"Vọng Nhiên!"
Ông hốt hoảng ném điếu thuốc vào gạt tàn, chạy lại chỗ con trai đứng, bế thốc nó lên. Một mảnh sành đâm vào chân nó mất rồi. Ông hoảng loạn lắm, ông đem hộp y tế lại, để nó ngồi trên ghế rồi nhẹ nhàng gắp mảnh thủy tinh ra. Đôi chân bé nhỏ chảy máu, chẳng mấy chốc dưới bàn tay thành thạo của ông đã được băng bó cẩn thận. Chỉ là, đến lúc nó thôi ngừng chăm chú cái chân đau, đôi mắt nó ngước nhìn lên cha nó, thì đôi mắt ông đã đỏ ngầu rồi.
Cha ôm lấy nó, giống như tất cả sức lực của ông đều dồn hết lên cái ôm này, cái ôm quá đỗi nhẹ nhàng lại quá đỗi hoảng loạn, bởi người ông lại chẳng thể ngừng run rẩy. Cha bắt đầu khóc rồi, nó chẳng nhận từng giọt nước mắt ấm áp chảy ngược vào gáy áo, giây phút đó nó cũng không biết phải làm sao, nó không hiểu sao cha lại khóc. Là nó không ngoan nên làm cha khóc sao, hay mẹ đi rồi nên cha mới khóc? Tất cả những điều như thế làm sao một đứa trẻ năm tuổi có thể giải đáp, nó cũng chỉ có thể bất lực ôm lấy người cha cả đời mưu sinh nuôi nấng nó mà khóc một trận lớn hơn không có lý do.
"Xin lỗi con...Nhiên Nhi..."
Ông ôm lấy nó rồi nói vậy, người cha vĩ đại mà nó biết, đầu tiên rơi nước mắt.
Ông hối hận vì đã không thể cứu vãn được mái ấm cho nó, không thể cho nó tình yêu thương của cả cha và mẹ. Ông nói mẹ đi rồi, mẹ sẽ đi ra nước ngoài với tình nhân của mẹ, hai người họ còn có một đứa con chung trong bụng. Ông mặc dù yêu thương mẹ nhiều lắm, nhưng ông không chấp nhận nổi, lòng vị tha và tự tôn của ông không cho phép, nên dù đó là người phụ nữ ông yêu thương nhất, ông vẫn chọn cách ly dị. Và trên phiên tòa đó, hòa cùng tiếng khóc không hiểu chuyện của nó, hai người nó yêu thương nhất đang đấu tranh lẫn nhau, ông đã thắng một cách vẻ vang, và đó là lần duy nhất nó thấy cha thắng mẹ trong một cuộc cãi vã, và có lẽ sau này sẽ chẳng còn cuộc cãi vã nào nữa.
Nó nhớ lần cuối cùng mẹ quay về nhà, mẹ chẳng nói lời nào, cha nhẹ nhàng ngồi ở sô pha như chẳng có điều gì xảy ra, tĩnh lặng đến điềm nhiên. Còn nó thì đứng ở sau đuôi ô tô mẹ, hành lý còn sót lại trong nhà lại được chất đến đầy vào cốp sau. Nó không hiểu ly dị là gì, nó chỉ hiểu khi mấy bà hàng xóm thì thầm vào tai nó.
"Là cha mẹ mày không còn được ở với nhau nữa, mày sẽ mất tình thương của cha hoặc mẹ."
Đôi mắt nó đỏ hoe, nó kéo tay mẹ lại, nói không biết bao lời xin lỗi, hứa rằng bản thân sẽ ngoan ngoãn, xin mẹ đừng vứt bỏ nó. Nhưng người phụ nữ đó, người mẹ của nó, lại không tiếc đánh một cái tát tai trời giáng lên mặt nó, khiến nó ngã lăn ra đất.
"Đồ phiền phức!!! Đi mà ở với cha mày ấy!!!"
Giữa ngày trời mưa, bùn đất lầy lội, mẹ đóng rầm cánh cửa bên ghế lái lại, tiếng động cơ nó quen thuộc từ bé đến lớn lại vang lên, xe ô tô nhả khói rồi lại biến mất trong làn mưa đến mù mịt trời đất. Nó chật vật không thể tả nổi, cái đau trên mặt nóng đến râm ran, cả người bẩn thỉu đến nhếch nhác, và dù mưa có xối xả đến bao nhiêu, cũng chẳng thể rửa trôi được nỗi đau của nó ngày hôm đó.
Mẹ nó bỏ nó đi thật rồi, cha mẹ nó không ở bên nhau nữa. Và tiếng động cơ nó vẫn hàng đợi mỗi ngày, sẽ chẳng còn nghe được nữa. Cha vội vã đem ô ra che cho nó, ôm nó vào trong lòng mặc nó khóc đến tỉ tê, đi vào trong căn nhà mà từ nay chỉ còn có hai người ở, vừa lạnh lẽo lại bi thương.
Khi đó nó mới năm tuổi mà thôi, nhưng đã hiểu thể nào là nỗi đau khi cha mẹ chia ly, gia đình tan nát.
Mọi hồi ức về mẹ dần bị che lấp bởi người cha của nó. Ông là một luật sư giỏi, ông cho dù bận tối mặt cả trong và ngoài nước vẫn sẽ dành thời gian chơi đùa với nó. Ông để hạnh phúc lấp đầy nó, ông nuôi nấng và dạy dỗ nó nên người, sẽ chẳng ai bằng ông được cả. Ông là cái bóng lớn trong cuộc đời nó, che hết đi mọi tổn thương thơ ấu, những vết sẹo tưởng như không thể xóa đi được.
"Con trai không thể dễ dàng rơi nước mắt được. Sau này lớn rồi, con cần bảo vệ người khác, nên không được thể hiện sự yếu đuối ra bên ngoài."
"Nhưng...cha ơi...hức hức...con làm không nổi."
"Con làm được. Cha biết Vọng Nhiên của cha làm được."
Một ngày nó bị trầy đầu gối, khóc đến kêu trời kêu đất, và ông cứ nhẹ nhàng quỳ một bên gối dỗ dành lau nước mắt và nói với nó như vậy.
Ông bảo nó được lấy cái tên Vọng Nhiên nghĩa là "Vọng cầu một đời an nhiên". Nó có thể là người không có thành tựu lớn lao, cũng không phải là người quá tài giỏi, chỉ cần nó sống khỏe mạnh và một đời vui vẻ bình yên là được.
Vọng Nhiên đã nghĩ ông là người tuyệt vời nhất, sẽ mãi nghe lời ông cho đến lớn. Nhưng rồi, ngày nó vào cấp hai, tuổi đi học của những đứa trẻ mới lớn, có chút cậy mạnh và muốn chứng minh bản thân. Nó bắt đầu cãi vã với ông, không chịu nghe lời tiếp thu.
Có lẽ, nó đã sai một phần nào đó, rằng ông không thấu hiểu nó hoàn toàn như hồi bé, và dường như ông cũng không vĩ đại như nó nghĩ. Có nhiều việc ông làm được, và nó cũng đã làm được, và có khi là thành công hơn ông. Nó học đúng 2 năm cơ sở liền đi thẳng lên phổ thông, và chỉ trong vòng 1 năm đã được một trường Đại học Luật nổi tiếng mời theo học hệ thạc sĩ. Năm nó mười bốn tuổi đã làm được điều to lớn như vậy đó.
Cha nói với nó rằng ông tự hào về nó, nhưng nó biết ông thay đổi rồi, chẳng còn sự mềm mỏng và dịu dàng ngày xưa nữa, mà trái lại, là sự nghiêm khắc, cứng rắn và thậm chí là sự lãnh đạm. Ông chỉ nói một câu như vậy và rồi lại biệt tăm ra tận nước ngoài tận mấy tháng. Lịch công tác của ông cứ dày dần, lịch học của nó cũng như vậy, bằng một cách nào đó, thời gian để hai người ngồi chung vào một chiếc bàn ăn mà không phải là ngày lễ sẽ là ngày hiếm hoi trong năm. Nó cũng bắt đầu tập quen dần với thói quen không có cha bên cạnh, ở một mình, sống độc lập khi mới mười bốn tuổi.
Mái tóc của nó bắt đầu nhuộm đỏ, phía sau gáy cổ bắt đầu xăm một cái hình bé tí teo. Bên tai bấm một cái khuyên, và thỉnh thoảng buồn chán lại cúp tiết của thầy cô. Dẫu vậy, suốt mấy năm liền, giải nhất Khoa Luật luôn là nó ẵm giải đem về. Nó không chỉ là chân trụ cột trong đội bóng đá toàn trường, mà còn là nam sinh có số đào hoa được hàng đống con gái theo đuổi.
Mọi người vẫn đồn thổi, nam sinh tóc đỏ có mùi thơm tựa chanh, là một trong những quốc bảo của Trường ĐH Luật Quốc Gia. Ai bảo cậu là người nổi bật còn gì, vừa đẹp trai lại học giỏi, cha còn một Luật Sư nổi tiếng. Nhưng lại chẳng ai biết rằng, luật sư nổi tiếng lại chẳng thể chẳng thắng nổi con mình, và người con trai thì luôn cố gắng thoát khỏi cái bóng của cha và được ông công nhận.
--------
"Sao giờ này con mới về?"
Nó sững người khi bật bóng đèn dưới nhà lên, một người đàn ông ngồi trên sô pha, tay tắt đi cái điện thoại trên tay rồi nhìn nó. Ông vừa mới đi Mỹ về, tất nhiên cũng không nói cho nó biết. Nó rất bận, ông biết, và ông không muốn nó phải bận tâm. Nhìn thấy con xuất hiện trước cửa nhà, lòng ông liền nhẹ xuống. Đã là nửa đêm rồi, ông về nhà thì không một ai, và đứa con trai duy nhất gọi điện lại không bắt máy. Nếu nó còn về muộn năm phút nữa thôi, hẳn ông sẽ lại lao ra ngoài đường và tìm nó về.
"Con...ra ngoài có việc. Cha về mà không báo cho con...để con đi đón cha."
Cậu thiếu niên ngập ngừng một chút, trong lòng hiện lên một đống sự rối bời. Ông ngồi đó và nhướng mày, đứa con trai cao hơn một chút rồi thì phải.
"Cha không nghĩ đó là lý do chính đáng. Từ giờ 10h phải có mặt ở nhà, lên phòng đi."
Cha vẫn luôn như vậy, từ lúc nào chỉ còn việc ra lệnh cho nó, một cuộc đối thoại cũng không bao giờ quá ba câu. Nó cảm thấy cha ghét nó đến cùng cực, hay đơn giản là khó chịu khi phải nói chuyện với nó. Nó ngoan ngoãn "Vâng" một câu rồi ngoan ngoãn leo lên phòng, cuộc hội thoại cứ vậy mà bị cắt ngang chừng hửng, vài ba câu lại bị đứt đoạn.
—----
"Học hành như nào rồi?"
Ông hỏi, tay nhanh chóng gắp một đũa thức ăn, sau đó đưa qua bát nó. Nó nhanh chóng nhận lấy, miệng nho nhỏ cảm ơn, trên miệng hiện lên nụ cười hiếm có với ông.
"Con vẫn học như bình thường cha ạ, cuối năm nay con sẽ bảo vệ luận án tiến sĩ."
Nó khẽ vui vẻ tận hưởng một chút không khí gia đình, nó thấy bây giờ mọi thứ thật dễ chịu. Một đứa con trai nhỏ và người cha của nó, bữa cơm gia đình lâu rồi nó mới được ăn lại.
"Bạn bè trên trường vẫn ổn chứ, có việc gì cần nói với cha không?"
Ông bỗng đưa đến trước mặt nó một chiếc điện thoại, trên đó là những dòng tin nhắn dài dằng dặc giữa giáo viên chủ nhiệm và ông về vấn đề của nó.
"Trên trường có nhắn tin, con đọc đi và cha cần lời nói thật của con."
Nó khẽ mím môi, khi bày ra trước mắt là cả đống tội lỗi của nó, mà có lẽ nhiều nhất là đánh nhau. Nó khẽ mím môi:
"Con không có gì để nói cả."
Khi dứt lời xong câu nói đó, sau đó cha mắng nó một trận long trời lở đất. Cuối cùng, chẳng ai nghe nó giải thích cả, cha đã đứng dậy và đi mất rồi. Âm thanh xe ô tô lại vang lên, tiếng động cơ lại một ngày xa dần, một khoảng lặng yên ắng nhấn chìm nó đến chết. Nó nằm dài trên bàn, đầu chẳng suy nghĩ nổi cái gì ngoài việc bản thân mới bị bỏ rơi, sau khi cha về chưa đến một ngày. Và đồng hồ quả lắc cũng giống như nó, tí ta tí tách lặng yên nghe thời gian trôi qua một cách chết chóc.
------
"Nay lại về muộn, con muốn làm cha tức chết có phải không?"
Trên lớp áo của nó đọng lại tuyết rơi bên ngoài đường, cơ thể vì không tự chủ được mà thở hắt ra một hơi thật dài trắng xóa. Nó cúi đầu chào cha một cách ngoan ngoãn, chúc cha ngủ ngon như thường ngày rồi bước lên lầu.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ ONESHOT HUẤN VĂN ] MƯA TÓC EM
Short StoryTác giả : Hoa Quân Ái Miên ❤ Chỉ là những chiếc đoản nhỏ mình viết lung tung về nhân tình thế thái mà thôi. Nó là những sản phẩm dư thừa trong quá trình viết truyện của mình nhưng mình không nỡ xóa cũng không nỡ vứt đi nên liền lập cho nó một tập tr...