Sau trận đòn đó, không còn ai tìm đến y nữa, Xảo Thư liền nhận ra một chuyện, mỗi lần y ăn một trận đau nhất định sẽ được tĩnh dưỡng ít nhất một tuần. Không ai làm phiền cũng không ai quấy phá. Xảo Thư cảm thấy số kiếp này rõ ràng là không được ưu ái, vì cái gì mới trọng sinh liền ăn đòn hai trận, lại chẳng có lỗi cũng dính lỗi, thực sự rất oan uổng. Nhân nhi đi ra ngoài nghịch ngợm nắm một ít vụn tuyết ném xuống hồ băng rồi cảm nhận nó từ từ chìm xuống, cứ lặp đi lặp lại đến không phát chán. Hai cung nhân đi bên cạnh nhìn Tứ Vương Gia lại càng cảm thấy đau lòng, rõ ràng chủ tử họ trong lòng có tâm sự nhưng lại không thể tìm lấy ai giãi bày. Đang ném tuyết liền có tiếng chuông bạc đinh đang vọng tới, một tiểu cô nương xinh đẹp trên người cũng là lụa là gấm vóc cao cấp, dung nhan cũng mấy phần đẹp, hiển nhiên danh phận cũng không hề tầm thường.
- Tứ Vương Gia không ở cung dưỡng bệnh lại chạy loạn ra ngoài, không sợ phiền phức lại tìm tới sao?
Bộ dáng thiên chi kiêu tử hiện ra, y còn ngơ ngơ chưa phản ứng liền đã thấy nàng nhào tới, bản thân y theo phản xạ mà né ra một bên, kết quả là nữ tử liền ngã sõng soài ra mặt đất. Cái này, nữ tử cổ đại cũng không có nữ đạo mà nhào tới nam nhân vậy sao? Rõ ràng lại một người muốn kiếm y gây chuyện, nguyên chủ vì cái gì bị người này tới người kia gây khó dễ vậy, đi chút ra ngoài liền dẫm phải phân chó như vậy? Cung nhân ghé tới bên tai y nói:
- Chủ tử, đó là Yến Uyển tiểu thư bên mẫu tộc Hoàng Hậu, là điệt nhi bên ngoại của Hoàng Thượng. Mới hôm qua được đón vào cung chơi với Hoàng Hậu, cũng là đang được đồn sẽ là Thái Tử Phi tương lai.
Vật nhỏ liền cảm thấy rối rắm, nghe thấy không lọt tay từ nào, chỉ thấy người rắc rối này nên tránh đi thôi. Y liền bày bộ dạng nho nhã cáo từ nữ tử kia, không nghĩ tới nàng liền nằm ra đất ăn vạ, khóc lớn đến mức ồn ào cả một hậu hoa viên:
- Ngươi làm ta ngã còn không mau xin lỗi!? Ngươi muốn ta cáo trạng với Hoàng Thượng có phải không!?
Nàng ăn vạ không được liền nhào tới định đánh y, cung nhân ra chắn liền ăn ngay một cái tát đỏ trên mặt. Xảo Thư tức giận cũng lao tới cùng nàng nhào lộn thành một đoạn. Chỉ là hai người giằng tới giằng lui liền biến thành bộ dạng nhếch nhác, mà Xảo Thư cũng bất cẩn liền ngã ngay sang hồ băng bên cạnh. Y chỉ cảm thấy cả người toàn thân liền run lẩy bẩy, đau đớn toàn thân như bị kim châm chọc vào trong người. Y chỉ còn thấy người khí thở không thông, cứ vậy mà chìm luôn vào đáy hồ. Chỉ thấy cung nhân từng người một hò hét, có người nhảy xuống muốn vớt y lên, mà y thì ánh mắt tan rã, sớm đã muốn chết luôn trong hồ băng.
----------
Xảo Thư tỉnh dậy, ngẫm nghĩ một hồi liền rơi lệ, ánh nắng ban mai chiếu lên cơ thể đã bao lần bị ngược đãi. Thiếu niên rơi xuống hồ băng được chuẩn đoán hỏng hết gân mạch, xương cốt cũng bị tổn thương, e là sau này khó có thể thọ cao, cả mấy việc như tập luyện võ thuật cũng sẽ bị hạn chế. Ánh nắng ban mai chiếu xuống, xuyên qua khe cửa mà len lỏi vào trong căn phòng, ánh nắng chiếu vào gương mặt thiếu niên, vừa giống như xoa dịu lại giống như dỗ dành ai đó. Chỉ là gương mặt y lúc bấy giờ nhợt nhạt, ai nhìn vào cũng cảm thấy tang thương đến đau lòng. Y quay mặt ra bên ngoài liền đã thấy Hoàng Thượng mặc áo kim bào ngồi bên cạnh gường từ lúc nào, tất cả những uất ức lẫn thống khổ của y lúc nãy đều được nhìn thấy cả. Hắn vươn tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nhân nhi, từ lúc nào đứa bé này đã bị người ta dày vò đến còn nửa sinh mệnh như vậy? Y mệt mỏi đến mức, cả ngay tránh đi cái chạm của hắn cũng chẳng nổi, nước mắt rơi ra liền đẫm lên ngón tay đại nam nhân. Chỉ thấy vật nhỏ rấm rứt khóc, đại nam nhân mặc kim bào đau lòng mà ôm y vào lòng, nhu nhẹ trên mái tóc y dỗ dành:
- Ngoan, không sao cả rồi, không sao cả rồi.....
Thư Nhi nằm trong lòng hắn, mắt đã biến thành một hồ nước từ lúc nào không hay, y kéo nhẹ ống tay hắn, đôi mắt ấm ức tang thương nói:
- Hoàng Thượng, tiểu nhân biết bản thân trước đây làm rất nhiều việc đại nghịch bất đạo không thể tha thứ, càng không xứng có hồng ân phía trên che chở, dày vò mấy hồi tiểu nhân biết bản thân cố lắm cũng chịu đựng được mưa máu tanh hôi trong hoàng cung.....nhưng Hoàng Thượng....cung nhân của ta có tội tình gì mà phải chịu đựng....thỉnh Hoàng Thượng biến ta thành thứ dân, đưa các cung nhân đến chỗ khác tốt hơn....tiểu nhân cũng chỉ có một thỉnh cầu này.....sợ không nói sẽ chẳng còn lúc khác nữa.......
Nói rồi đôi mắt lại nhắm nghiền, thủy chung nước mắt vẫn phá ra mà ướt đầm gò má, hắn đau lòng liền xoa nhẹ đôi mi nhân nhi, cả ngay việc y xưng "ta" cũng không bận lòng truy cứu. Hắn không để tâm đến lời nói vật nhỏ, chỉ thủy chung trên tay vuốt ve như cũ, coi như trân bảo mà yêu thương trong tay:
- Không cần nói nữa, Trẫm tự khắc hiểu, Thư Nhi hãy cứ dưỡng thưỡng ngoan đi.
Sau khi y khỏi bệnh liền nghe cung nhân báo lại, Hoàng Thượng cho gọi vị điệt nhi kia đến hỏi chuyện, ăn nói như nào liền chọc giận vị Ngũ Chí Tôn, bị quỳ trước hành lang đông người đi mà bị thước gỗ vả miệng đến chảy máu, xong rồi còn bị cạo đầu đuổi về quê, hiện mất tích không rõ ràng. Hoàng Hậu nghe chuyện cũng nhắm mắt làm ngơ, một chút động tĩnh cũng không có, Hoàng Thượng và vị cháu họ kia, tất nhiên Hoàng Hậu sẽ chọn lang quân rồi.
----------
Lúc Xảo Thư đang buồn chán vì ở trong cung quá nhiều, y liền rủ cung nhân ra ngoài đi dạo cùng. Y cũng chẳng dám đi đâu quá xa bởi y sợ trên đầu liền rơi xuống họa, chỉ là khi y quay về liền có chút sợ hãi trong lòng vang lên. Hoàng Thượng từ lúc nào đã ngồi ở bên trong đợi y quay về. Y ngoan ngoãn quỳ xuống hướng hắn hành lễ, trên mặt thiếu niên cũng chẳng để lộ biểu tình gì.
- Tiểu nhân kiến an Hoàng Thượng! Hoàng Thượng Vạn An!
Hoàng Thượng hôm nay mang ít người đi, cũng chỉ có đại thái giám đứng ở bên ngoài, hay nói là toàn bộ cung nhân trong chính điện của y cũng bị đuổi đi đâu hết.
- Đứng lên, đi qua đây cho Phụ Hoàng!
Y nghe hắn xưng lên hai tiếng Phụ Hoàng mà thất kinh sợ hãi, Hoàng Thượng có phải hay không hôm nay bị trúng gió rồi? Y đứng lên nhu thuận cúi mặt không nói gì liền bị hắn vươn tay kéo tới, mấy cái đánh phía sau mông vang lên.
Ba...Ba....Ba....
Xảo Thư thoáng chốc đôi má liền ửng đỏ, lớn như vậy còn bị người khác coi như hài tử vỗ mông, y không thể không cảm thấy xấu hổ. Tiểu nhân nhi liền lui ra phía sau vài bước, hai tay đưa ra phía sau lén lút xoa xoa, miệng mấp máy e thẹn, lắp bắp nói nho nhỏ như có như không thanh âm:
- Hoàng Thượng...cái đó...có thể hay không vào nội phòng rồi từ từ giáo huấn tiểu nhân.....?
Cái bộ dạng cuống quýt tay chân xuất hiện, tiểu bảo bảo đáng yêu như con mèo nhỏ bị hắn vuốt trúng đuôi nhảy dựng hẳn lên, làm trong lòng hắn không khỏi nhuyễn tâm mềm đi mấy phần. Y mím môi thành một đường kẻ chỉ, không biết nên như nào đối mặt với Hoàng Thượng thì hắn đã kéo y ngồi lên đùi. Hắn nhu nhẹ mái tóc y trên tay rồi nhẹ nhàng nói chuyện:
- Ngươi thật không ngoan, người chưa khỏi bệnh liền đã đi ra ngoài. Quả Nhân dặn ngươi như nào? Lời nói đều là gió thoảng mây bay có phải không ?
Vật nhỏ ngồi trên đùi hắn liền có chút sợ sệt, muốn lui ra đằng sau trốn tránh liền bị hắn vòng tay ôm giữ chặt trên đùi. Y nói nho nhỏ giống như hít thở không thông:
- Hoàng Thượng....cái đó.....tiểu nhân chỉ đi một chút.......cũng.....cũng.......không có xa .......
Hắn gần đây cảm thấy tứ nhi hắn có biểu hiện lạ, trước giờ có thể thân cận hắn như vậy không bị bài tiết hay sao? Hình như còn có chút đáng yêu, giống con mèo nhỏ làm cái gì sai trái cứ kêu vài tiếng meo meo nho nhỏ lấy lòng, tuy rất bực mình những lại khiến hắn không nỡ đánh. Hắn liền cười cười, hiện tại con nhỏ còn biết sợ hắn sao? Lúc trước không phải là luôn luôn cùng hắn đối nghịch, động chút liền bất hòa hay sao? Hắn tìm cổ tay nhi tử lôi ra, đem linh lực ấm áp truyền vào, thoáng chốc Xảo Thư thấy mình như được sưởi ấm, mặt liền có chút hồng nhuận tươi sắc. Hắn lấy ngón tay gõ nhẹ lên đầu vật nhỏ, mắng một câu sủng nịnh:
- Ngươi đó, vẫn là hư hài tử. Trời lạnh như này vẫn chạy ra ngoài, lần sau còn ngốc nghếch không nhớ lời Phụ Hoàng dặn dò liền thốn quần ngươi đét mông, rõ chưa?
Y liền hồng hào khuôn mặt, nhưng sắc hồng này có chút lạ, không phải do trong người ấm áp lên mà là do vì xấu hổ không ngừng cào nhẹ trong lòng. Mười mấy tuổi đầu, cả kiếp trước cũng như vậy, cũng chưa ai đối y bế vào trong lòng, động chút liền dọa dẫm đánh mông như tiểu hài tử. Y gật gật cái đầu nhỏ ngoan ngoãn, hắn là Hoàng Thượng, muốn cấp y cái giáo huấn để y ăn khổ khó lắm sao? Y là không thể không tuân mệnh đâu nha. Mà y cảm thấy, người này cùng với y ở chung một chỗ liền giống một chất xúc tác, khiến y làm cái gì cũng không được thuận lợi, thành công biến thành một ngốc tử không hơn không kém.
----------
- Hoàng Thượng, chữ viết như này đã được chưa?
Y ngượng nghịu đứng bên cạnh hắn, đưa cho Hoàng Thượng một tờ viết có in nét chữ của mình trên đó. Nét chữ đều đặn nhỏ nhắn hiện ra, bút pháp tuy không hữu lực nhưng từng đường nét đậm có thanh có, giống như giang sơn hữu tình phả một chút ầu sâu. Hắn ngẩng lên nhìn tứ nhi nhà mình đang ngoan ngoãn đứng bên cạnh, đứa nhỏ gương mặt thật đáng yêu, nhìn y cười nhẹ thôi hắn cũng cảm thấy mọi mệt mỏi được rũ sạch. Nhưng từ lúc nào đứa bé đã thu liễm với hắn, giống như bước trên một tấm băng mỏng, ở bên hắn thì sửa mình đến việc nói chuyện lúc bình thường cũng giống như thăm dò, sợ nói chuyện không đúng ý liền khiến hắn sinh khí.
- Có chút chậm rãi ung dung trên nét chữ, tuy không quá đẹp nhưng hợp ý Quả Nhân đến bảy tám phần.
Đứa nhỏ nghe xong liền không giống hài tử lúc nhỏ, khen ngợi một cái liền nhảy cẫng lên, mà chỉ đứng đó tạo thành quyền tạ hắn khen ngợi. Trong vệt mắt thoáng qua tia vui vẻ nhưng chỉ mới đó thôi đã biến mất, chẳng để lộ ra điều gì nữa. Hắn hết bắt y viết chữ liền đòi nghe đàn, Xảo Thư trong lòng vạn phần không muốn vẫn ngồi xuống chỉnh đàn. Lặng lẽ đánh ra từng âm điệu muộn phiền của phong cảnh Giang Nam, nhắm mắt một cái liền có thể tưởng tượng ra mỹ nhân nhíu mày như họa như tiên, mỹ nhân cười như hoa như ngọc.....
Con thuyền neo muộn bên bờ rào, ngồi xem thế sự ấm lạnh thay đổi
Mở ra bức họa lịch sử, cuộc đời tang thương lặng lẽ
Phồn hoa cũng như mây khói, vấn vương rồi phiêu tán
Trên lầu nào phường đán hoa cất giọng ca, tiếng vó ngựa hào hùng định giang sơn.
BẠN ĐANG ĐỌC
[ ONESHOT HUẤN VĂN ] MƯA TÓC EM
Short StoryTác giả : Hoa Quân Ái Miên ❤ Chỉ là những chiếc đoản nhỏ mình viết lung tung về nhân tình thế thái mà thôi. Nó là những sản phẩm dư thừa trong quá trình viết truyện của mình nhưng mình không nỡ xóa cũng không nỡ vứt đi nên liền lập cho nó một tập tr...