Chương 40: Hằng Đình

12 1 0
                                    

Nàng nhìn hồi lâu, chậm rãi từ trong mơ hồ tìm về thần trí, rất muốn hỏi tướng công trở về hồi nào? Mẫn đại ca có khỏe không, các chàng không phải đang tham chiến sao? Cùng Đột Quyết chiến tranh đánh đến ra sao rồi? Nhưng cổ họng nàng rất đau, nói không nên lời nổi.

"Đừng lo lắng, nương tử. Nhị sư đệ rất khỏe, người Đột Quyết bị chúng ta đánh bại."

Chính Quốc bưng tới một chén canh táo đỏ xương sườn, Thạc Trân ôm nàng tựa vào người mình, tiếp nhận canh chén. Một muỗng một muỗng đút đến trong miệng nàng, nhìn khuôn mặt này quá mức tái nhợt trong lòng càng thêm khó chịu: "Nương tử, hôm nay khổ sở cho nàng rồi. Đều là vi phu không tốt, không thể trở về đúng lúc."

Lệ Sa một tia ủy khuất trong lòng bị một phen nhu tình của hắn hóa giải đi, nuốt xuống muỗng canh hắn đút: "Ta muốn nhìn xem hài tử một chút."

Giọng nói lại hàm chứa nghẹn ngào, như là cả đêm kêu la nên bị thương dây thanh quản, Chính Quốc nghĩ đến đêm qua mạng nàng như treo trên tóc, chợt cái mũi cay xè, xoay người đi lau nước mắt.

Thạc Trân trong mắt lộ ra đau đớn, dùng ống tay áo lau đi chút canh trên khóe môi nàng, nói với Chính Quốc đang đứng hầu một bên: "Bảo bà vú đem hài tử ôm lại đây."

Bà vú là một nữ nhân dung mạo đoan trang hai mươi mấy tuổi, môi giới tổng cộng mang đến năm sáu nữ nhân. Lâm tổng quản lo lắng có gian tế trà trộn vào phủ cũng chưa dám lưu lại, cuối cùng hạ nhân từ trong phủ giới thiệu, thân thích nhà bọn họ mới vừa sinh hài tử.

Lệ Sa ôm hài tử từ trong tay bà vú, Thạc Trân lo lắng nàng cơ thể suy nhược, dùng tay nâng phía dưới. Nàng nhìn hài tử một hồi, vui sướng đồng thời cũng có vài phần mất mát: "Tướng công, đứa nhỏ này như thế nào bộ dáng không giống chàng?"

Hài tử đang ngủ, nhìn không ra đôi mắt giống ai nhưng là cái trán cùng môi đều cực kỳ giống mẫu thân. Nàng nhíu mày nói: "Nhi tử không phải nói đều lớn lên giống phụ thân sao?"

Giống nàng còn làm được chuyện gì, con trai của nàng tương lai phải đỉnh thiên lập địa, vạn nhất nhu nhược giống nàng còn không bị người khi dễ. Thạc Trân chỉ vào cái mũi hài tử nói: "Nàng xem cái mũi nhi tử không phải cùng ta giống nhau như đúc, đôi mắt cũng giống nhau. Chờ thêm mấy ngày mở to mắt, nàng liền sẽ thấy rõ ràng. Nương tử, nhi tử lớn lên giống nàng có cái gì không tốt, nàng vừa xinh đẹp lại đáng yêu."

Lệ Sa lắc đầu: "Nam nhân chỉ có thể đáng sợ, nếu là đáng yêu liền không có tiền đồ." Nam nhân đáng yêu đều sẽ lo ăn mặc, sẽ trêu hoa ghẹo nguyệt, không có chí tiến thủ.

Thạc Trân cười: "Nhi tử chúng ta tương lai nhất định là rồng trong loài người, nương tử không cần lo lắng."

Lệ Sa suy nghĩ một lát, Thạc Trân là hoàng tử của Dĩnh Đường Quốc, huyết thống bất phàm, nhi tử nàng trí lực nhất định không kém. Chỉ cần dạy dỗ đúng phương pháp, tương lai nhất định trở nên nổi bật. Thạc Trân biết nàng suy nghĩ cái gì cũng không quấy rầy, chỉ là mỉm cười nhìn.

"Đã đặt tên chưa?" Lệ Sa có chút phát rầu, nhi tử nói như thế nào cũng là tiểu vương tử, tự mình đặt tên không tính chỉ sợ phải từ ông nội hài tử hạ chỉ. Tưởng tượng đến tự mình cực cực khổ khổ sinh hài tử liền tên cũng không được đặt, trong lòng có điểm không tự nhiên.

"Tên Hằng Đình như thế nào?" hắn từng nghĩ tới không ít tên, đều uổng công, mấy ngày trước đây phụ hoàng phái khâm sai tới. Ban tên,hắn bị tước đoạt quyền lợi đặt tên rất là khó chịu nhưng Hằng Đình cái tên này cũng coi như không kém.

"Hằng Đình, Kim Hằng Đình?" Lệ Sa lẩm bẩm nhắc lại, ngước mắt nhìn hắn: "Tên Hằng Đình thực hay, rất có ý nghĩa."

Đình giả, triều đình, hài tử hoàng thất có tên như vậy, chỉ có thể nói đánh giá rất cao.

"Nàng thích là được rồi." hắn cúi đầu nhìn, nàng cùng hài tử đều là bảo bối của hắn trong cuộc đời này. Vì người nhà, hắn cũng muốn đuổi đi người Đột Quyết, muốn ngồi trên ngai vàng kia.

Lệ Sa vẫn nhìn khuôn mặt nhỏ của hài tử cũng không giống phần lớn trẻ sơ sinh, nhi tử mình mới vừa sinh ra tới liền có làn da rất mềm mịn, tóc đen nhánh, lông mi rất dài, cái miệng nhỏ hồng nhuận. Cả người tỏa ra mùi hương sữa, nàng nhịn không được cúi đầu hôn hôn, không ngờ hài tử tỉnh dậy, oa oa khóc lên, nàng luống cuống tay chân lo dỗ dành.

"Phu nhân, có thể là hài tử đói bụng, muốn nô tỳ cho bé ăn sữa hay không." Đứng ở bên ngoài màn bà vú nghe được tiếng khóc, thò đầu ra hỏi.

Lệ Sa đem vạt áo mình vén lên, cho hài tử bú chính sữa của mình.

Hài tử ở trong cơ thể mẹ ba mươi sáu tuần là có thể nghe thấy thanh âm tim mẫu thân đập, huyết nhục tương liên lẫn nhau lâu như vậy. Tất nhiên là sinh ra không thể dứt bỏ, không muốn xa rời.

Hài tử cảm nhận được hơi thở quen thuộc, mở ra cái miệng nhỏ, không ngừng bú sữa thỏa thích.

Đáng tiếc nàng trong thời điểm sinh nở mất máu quá nhiều, không có nhiều sữa, hài tử hút trong chốc lát, liền ăn không no lại bắt đầu nhếch miệng khóc, Lệ Sa chỉ có thể tiếc nuối đem hắn giao cho bà vú: "Ngươi ôm Hằng Đình trở về phòng đi! Nhớ rõ mỗi ngày đều phải thường xuyên ôm cho ta xem. Đúng rồi, ngươi tên là gì?"

"Nô tỳ là A Viên, nhà mẹ đẻ họ Đổng."

"Lui ra, nhớ rõ chiếu cố tiểu chủ nhân cho tốt." Thạc Trân không kiên nhẫn nói một câu, hắn một mình ở cùng thê tử, cực kỳ không muốn bị người ngoài quấy rầy.

Chờ đến trong phòng không còn ai, hắn đem nàng đặt ở trên giường nằm xuống, hắn nằm bên cạnh, ôm nàng: "Ngoan ngoãn dưỡng tốt thân thể, việc không cần quan tâm đều giao cho hạ nhân, lão Thập cùng lão Thập Nhất là tin được. Có việc gì sai bảo bọn họ làm là được."

Nàng biết hắn ám chỉ chính là hai người nào, trong mắt lóe lên tia khó hiểu: "Hai thị vệ rốt cuộc lai lịch ra sao, ta có hỏi qua tên của bọn họ, không phải là thân thích của chàng chứ?"

"Nàng tối hôm đã qua mệt thành như vậy, nhanh nhanh ngủ đi thôi!" hắn nhẹ nhàng vỗ sống lưng nàng: "Chờ đuổi xong người Đột Quyết, về tới đế đô. Ta sẽ thẳng thắn với nàng, hiện tại đem thân thể dưỡng tốt cho ta."

Lệ Sa tâm an đi vào giấc ngủ.

..................

[ϐαиgℓιϲє] [є∂ιτ] «мộτ νợ инιềυ ϲнồиg»Nơi câu chuyện tồn tại. Hãy khám phá bây giờ